Thần Đạo Đế Tôn

Chương 28: Ta không ngại giết ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Trần ngừng tay, đứng dậy.

Không biết lúc nào, trong phòng lại xuất hiện ba bóng người.

- Không có phát hiện... thật quá sơ suất rồi...

Tần Trần nhìn ba người, lạnh nhạt nói:

- Chuyện gì?

Chuyện gì?

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ tiểu tử này ngu ngốc?

Loại thời điểm này có thể có chuyện gì?

- Đại ca, ngươi xem... linh khí thiên địa thật nồng đậm, những thứ này đều là... linh đan!

Người bên trái nhất mặt thẹo, hô hấp trầm trọng, nhịn không được mở miệng nói.

- Thật là linh đan!

Lúc này người bên phải nhất cũng kích động nói:

- Đại ca, năm đó ta gặp qua linh đan một lần, chính là loại dáng vẻ này!

Linh đan, đây chính là vật có giá trị ngàn lượng hoàng kim nha.

Một viên linh đan, đủ bọn họ cả đời áo cơm không lo!

- Tiểu tử, bỏ những linh đan kia xuống, các đại gia vui vẻ, tha cho ngươi khỏi chết!

- Bỏ linh đan xuống?

Tần Trần ngạc nhiên nói:

- Mấy thứ này vốn là của ta, vì sao phải bỏ?

Nghe được lời này, ba người kia hai mặt nhìn nhau, cười lên ha hả.

- Tiểu tử, hiện tại bỏ xuống, ngươi còn có khả năng sống, nếu không...

- Như thế nào?

- Chắc chắn phải chết!

Lão đại cầm đầu sắc mặt âm lãnh, đại đao trong tay tản ra tia máu.

- Không có thương lượng!

Tần Trần rút ra mộc côn bên hông, lạnh nhạt nói:

- Xem ra ngoại trừ các ngươi, còn có người đến, thật là khiến người ta không an tĩnh...

- Đã như đây, trước giải quyết ba người các ngươi đã!

Nghe Tần Trần nói, nhìn dáng dấp và tư thế kia, ba người hoàn toàn ngơ ngác.

Thiếu niên này làm cái gì?

Cầm mộc côn đánh với ba người bọn hắn?

Lẽ nào gia hỏa này ngay cả một binh khí ra dáng cũng không có sao?

- Tiểu tử, bây giờ ngươi cút đi, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết, cầm mộc côn đánh nhau, ngươi giống như một kẻ ngu si vậy!

Lão đại trực tiếp quát lên:

- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, không đi, chết!

- Ta cũng cho các ngươi một cơ hội, không đi, chết!

Ghê tởm!

Tần Trần lại không để bọn hắn ở trong mắt.

- Lão đại, nói nhảm cái gì, làm thịt hắn là được!

Lão tam hừ lạnh, cầm đại đao trực tiếp chém tới.

Đao phong mang theo tia máu, gào thét phát ra sát khí mạnh mẽ.

Thấy cảnh này, Tần Trần không trốn không né, côn nhỏ trong tay đập ra.

- Muốn chết!

Chỉ là một cây gậy, cũng muốn chống lại đại đao Phàm khí của hắn tiến công, nằm mơ sao.

Đừng nói đại đao của hắn là Phàm khí, dù chỉ là đao thường, cũng có thể chém khúc gỗ kia thành mảnh vỡ.

- Cút!

Tần Trần khẽ quát, côn nhỏ va chạm lên đại đao, trong khoảnh khắc, lão tam chỉ cảm thấy bàn tay, truyền đến lực lượng mạnh mẽ.

Cự lực trực tiếp xuyên qua cánh tay, truyền đến trái tim.

Phanh...

Trong sát na, cả người hắn rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy, sau đó triệt để mất đi sinh cơ.

- Lão tam!

- Lão tam!

Hai nam tử khác chấn động.

Tình huống gì?

Bọn họ vốn tưởng rằng lão tam chém xuống một đao, côn nhỏ vỡ thành bột phấn, Tần Trần bị chém thành hai khúc.

Nhưng làm sao biết, trong lúc bất chợt, lão tam đã chết.

Huynh đệ bọn họ ở trong Lăng Vân Sơn Mạch làm sự tình giết người cướp của, lần này chứng kiến dị tượng, vốn định tới thử thời vận.

Chứng kiến Tần Trần chỉ là thiếu niên, tu vi mới Cảnh Môn cảnh, nơi nào sẽ để ở trong lòng, nhưng ai nghĩ tới, lão tam lại bị giết.

Tà môn!

- Báo thù cho tam đệ!

Hai người đỏ cả mắt, bất chấp tất cả, trực tiếp lao về phía Tần Trần.

- Vẫn không biết sống chết!

Côn nhỏ trong tay Tần Trần bay múa, một cổ khí thế bắn mạnh ra.

Đó là lực áp bách, cường đại đến làm cho hai người không thở nổi.

Nhưng sau một khắc, lại nhìn về phía côn nhỏ, vẫn chỉ là tiểu côn dài một thước mà thôi, không có địa phương gì kỳ lạ!

Thế nhưng bọn họ đã không có thời gian nghĩ nhiều.

Mộc côn kia trực tiếp tránh thoát binh khí trong tay hai người, xuyên thấu thân thể, giống như lợi khí khuấy động kinh mạch của bọn họ.

Ba huynh đệ đều là thất môn Tử Môn cảnh, ngưng tụ mệnh môn, mệnh môn chính là cội nguồn của tu vi, có thể nói là địa phương trọng yếu nhất.

Nhưng Tần Trần lại dễ dàng nhìn thấu mệnh môn của hai người, nhất kích tất sát.

Gia hỏa này thật chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi sao?

Đến chết, hai người cũng không dám tin tưởng.

Ba võ giả Tử Môn cảnh, cứ thế mất mạng.

Tần Trần mặt không đổi sắc, thu hồi côn nhỏ, thu lấy từng viên linh đan.

- Xem ra đã kinh động không ít người đến!

Tần Trần nhìn bàn cờ ở giữa nhà, cười nói:

- Được rồi, vậy vui đùa với các ngươi một chút cũng được!

Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống.

Bá bá bá...

Từng tiếng xé gió vang lên.

Lần lượt từng bóng người đột nhiên xuyên qua rừng cây, xuất hiện ở bên ngoài nhà lá.

- Tần Trần, sao ngươi lại ở chỗ này!

Chứng kiến Tần Trần, một thanh niên ngạc nhiên hỏi.

- Tiểu nghiệt súc, vừa vặn, ngươi xuất hiện ở nơi này, cũng tiết kiệm ta đi tìm ngươi!

- Lâm Ngọc Sinh, nhị công tử của Lâm gia!

Nhìn người nọ, Tần Trần hơi sững sờ.

Giữa hai người chỉ gặp mặt mấy lần, có thâm cừu đại hận lớn như vậy sao?

- Tần Trần, tử kỳ của ngươi đến rồi!

Lúc này Lâm Xảo Nhi cũng đi ra, hừ lạnh nói:

- Sở Ngưng Thi tỷ tỷ thiên tư quốc sắc, ngươi lại không thấy đủ, còn xuất thủ với Lăng Phỉ Phỉ, tinh môn bị phế còn không chịu thật, tà tâm không thay đổi, nhìn lén ta... Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!

- Lâm Xảo Nhi!

Nghe được lời này, sắc mặt của Tần Trần lạnh xuống.

- Người không biết vô tội, cho nên ta không giết ngươi, ngươi thật nghĩ mạng của tiểu thư Lâm gia, còn quý giá hơn mạng của mấy vị công tử Lăng gia, Sở gia, Trầm gia sao?

- Ta đã tha ngươi một lần, ngươi còn nói năng lỗ mãng, ta không ngại trực tiếp giết ngươi!

Trong lòng Tần Trần cũng hiện sát cơ.

Bị Tần Trần nhìn chằm chằm, Lâm Xảo Nhi cảm giác cả người lạnh lẽo.

- Làm càn!

Lâm Ngọc Sinh quát lên:

- Ngươi là cái thá gì? Đăng đồ tử, lão thiên gia mắt mù, mới để cho ngươi sống sót, lại còn đến Cảnh Môn cảnh, hôm nay ta thay Lăng Vân Thành trừ hại!

Lâm Ngọc Sinh nói xong, vọt thẳng tới.

- Ca ca, để ta tới!

Lúc này Lâm Xảo Nhi muốn tìm về tôn nghiêm, trực tiếp bước ra, lao về phía Tần Trần.

- Thật cho rằng ta không dám giết ngươi?

Tần Trần hừ lạnh, ném một quân cờ trong tay ra.

Quân cờ kia đón gió biến hóa, giờ khắc này đột nhiên biến ra một thân ảnh, thân ảnh kia lại giống như Lâm Xảo Nhi.

Quần áo giống nhau, dung mạo giống nhau, binh khí giống nhau.

Bất đồng duy nhất là, Lâm Xảo Nhi huyễn hóa ra, trên người khí thế lại mạnh hơn.

- Muội muội cẩn thận!

Lâm Ngọc Sinh vội vàng bước tới.

- Ngươi cũng chạy không thoát!

Tần Trần hừ lạnh, bàn tay vung lên, một quân cờ trực tiếp tuôn ra, huyễn hóa thành dáng dấp của Lâm Ngọc Sinh.

Hai tay Tần Trần như vung đậu thành binh, thần kỳ khó lường.

Coi như là cao thủ Linh Hải cảnh, cũng không làm được một bước này?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️