Thần Đạo Đế Tôn

Chương 26: Đăng đồ tử?

Chương Trước Chương Tiếp

- Chần chừ cái gì? Nhanh đi đi!

Lăng Thế Thành thúc giục.

- Vâng!

Hắc y nhân lập tức ly khai.

Lăng Thế Thành nhìn bầu trời đêm, miệng nhếch lên.

- Tần Thương Sinh ơi Tần Thương Sinh, Tần gia ngươi xuất hiện ba thiên tài, nhưng bây giờ Tần Sơn ở Thiên Thần Học Viện, chờ con ta đứng vững gót chân, hắn chắc chắn phải chết.

- Tần Hải thành phế nhân, hiện tại Tần Trần... cũng sắp chết!

- Mà Tần Thương Sinh ngươi... cũng mau thôi!

...

Đêm khuya, trên đại địa, một thân ảnh nhanh chóng xuyên toa.

Liên tục chạy đi, quá nửa đêm, Tần Trần mới tới Lăng Vân Sơn Mạch.

Dựa theo địa đồ phụ thân cho, tuy hình dạng của Lăng Vân Sơn Mạch có chút biến hóa, nhưng không hề hoàn toàn thay đổi.

Tần Trần dựa vào ký ức lúc trước, lẻn vào trong dãy núi.

Đêm khuya, có thể nói là thời gian dã thú hoạt động, trong Lăng Vân Sơn Mạch không chỉ có dã thú, còn có phàm thú.

Thậm chí ở sâu chỗ còn có linh thú cường đại.

Hiện tại hắn chỉ là Cảnh Môn cảnh, còn chưa đủ tư cách tự do đi lại ở nơi này.

Tần Trần cẩn thận giảm bớt tốc độ đi về phía trước.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nước chảy, Tần Trần giảm bớt tốc độ nhìn bên trái.

Dưới đêm tối, lại trong rừng cây, ánh mắt nhìn rất có hạn.

Nơi đây là rừng rậm, không có suối, tại sao lại có tiếng nước chảy?

- Ai!

Chỉ là đúng lúc này, tiếng quát đột nhiên vang lên, một thanh dao găm trực tiếp chém về phía Tần Trần.

Thân ảnh lóe lên, Tần Trần trực tiếp tránh khỏi, đinh… dao găm trực tiếp chém lên thân cây bên người Tần Trần.

Một thân ảnh xinh đẹp từ từ đi ra.

Mượn ánh sáng yếu ớt, Tần Trần nhìn người nọ.

Mặc váy ngắn màu hồng, hai chân thon dài thẳng tắp, đi giày bó, tóc vén lên thành hai lọn phân tán ở trước ngực.

Thiếu nữ thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trổ mã rất yêu kiều.

- Đăng đồ tử, lại nhìn lén bản tiểu thư... ngươi ngươi ngươi... muốn chết!

Thiếu nữ không nói hai lời, trực tiếp xuất thủ.

Đăng đồ tử? Nhìn lén?

Tần Trần không hiểu ra sao, hắn đi ngang qua nơi đây, bốn phía âm u, tự nhiên phải đi chậm, ánh mắt có thể thấy rõ chỉ tầm năm thước, nhìn lén cái gì chứ?

Chỉ là liên tưởng đến tiếng nước chảy vừa rồi, Tần Trần hiểu ra.

- Tiểu thư hiểu lầm!

Tần Trần vừa xuất thủ vừa nói:

- Ta chẳng qua là đi qua nơi đây, không có nhìn thấy gì, chỉ nghe được...

- Ngươi còn nói, câm miệng!

Thiếu nữ kia là võ giả lục môn cảnh, tu vi tương đương Tần Trần, chỉ là thực lực kém xa.

Tần Trần biết nói như thế nào thiếu nữ này cũng sẽ không tin, chỉ phải xuất thủ ứng đối, nhưng không có tổn thương tới thiếu nữ.

Hai người giao thủ, ánh trăng trên trời cũng dần dần tản ra.

- Là ngươi!

Bằng vào ánh trăng, chứng kiến người trước mặt, thiếu nữ ngẩn ra.

- Tần gia Tần Trần, hảo tiểu tử, nghe nói ngươi vũ nhục Lăng Phỉ Phỉ, tinh môn bị phế, tu vi lại không mất, không nghĩ tới quả nhiên là hạng người háo sắc!

- Hôm nay, ta sẽ thay Phỉ Phỉ đòi lại công đạo!

Lúc này Tần Trần cũng nhìn ra, thiếu nữ kia chính là tiểu thư Lâm gia, Lâm Xảo Nhi!

- Mọi việc mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, không nên nghe lời vọng nghị!

Lúc này sắc mặt của Tần Trần cũng lạnh lẽo.

- Bớt sàm ngôn đi, hôm nay ta liền giết ngươi, ngươi cầm thú như vậy, tội đáng chết vạn lần!

Lâm Xảo Nhi căn bản không nói nhiều, trong tay xuất hiện một thanh tế kiếm, trực tiếp đâm về phía Tần Trần.

- Long Hình thức!

Một quyền đập ra, lúc này Tần Trần thi triển Hổ Khiếu Long Ngâm Quyền, dù Lâm Xảo Nhi tay cầm trường kiếm, vẫn bị Tần Trần từng bước đánh lui.

- Sự thực tự có phán xét, việc này sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng, ngươi bị lừa dối, ta không muốn giết ngươi!

Tần Trần đánh ra một quyền bá đạo mạnh mẽ, Lâm Xảo Nhi phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, ngã nhào ở trên đất.

Tần Trần cũng không phải sát nhân cuồng ma, mắt lạnh liếc nhìn Lâm Xảo Nhi, xoay người ly khai, tiêu thất ở trong đêm đen.

- Không muốn giết ta...

Vẻ oán độc trên mặt Lâm Xảo Nhi càng sâu.

Ở trong mắt Tần Trần, nàng lại là một người muốn giết thì giết.

- Xảo Nhi, Xảo Nhi!

Không bao lâu, từng tiếng gọi ầm ĩ vang lên.

- Nhị ca, ta ở chỗ này!

Lâm Xảo Nhi đứng dậy.

Một đội chừng mười mấy người lần lượt xuất hiện.

Đi đầu là một thanh niên, mặt trắng như ngọc, tay cầm trường kiếm, chứng kiến Lâm Xảo Nhi liền hô lên.

- Di? Muội sao vậy?

Chứng kiến sắc mặt muội muội mình trắng bệch, Lâm Ngọc Sinh cả kinh, cẩn thận nhìn bốn phía.

Ngay sau đó Lâm Xảo Nhi kể lại chuyện đụng phải Tần Trần.

- Muội nói cái gì?

Lâm Ngọc Sinh cả kinh:

- Tiểu tử này đến Cảnh Môn cảnh?

- Được, được lắm!

Lâm Ngọc Sinh hừ lạnh nói:

- Vốn còn tưởng hắn vũ nhục Lăng Phỉ Phỉ là giả, hiện tại xem ra, người này không hết lòng gian, Lăng gia liên hợp Sở gia và Trầm gia, muốn diệt Tần gia, tiểu tử này tử kỳ không xa, thế nhưng ở chỗ này đụng phải, lại dám khi phụ muội, ta nhất định sẽ chém giết hắn!

Lâm Ngọc Sinh nhìn về phía trước, ánh mắt âm lãnh.

- Thiếu gia!

Phía sau đi tới hai lão giả khí tức cường đại, một lão giả mặc áo xanh thấp giọng nói:

- Chuyến này chúng ta tới, là vì Thương Thanh Quỳ Ngưu, không thể bởi vì Tần Trần mà hỏng đại sự!

- Ta biết!

Lâm Ngọc Sinh phất tay nói:

- Thương Thanh Quỳ Ngưu kia bất quá chỉ là linh thú non, có hai bát môn cảnh, bắt được dễ dàng!

- Còn tên súc sinh Tần Trần kia, chuyến này vừa vặn, tiện đường giết hắn!

Lâm Xảo Nhi nghe được lời này, sát cơ trong mắt từ từ tích tụ.

Hắt xì...

Tần Trần nhìn chung quanh.

- Người nào đang mắng ta?

Tần Trần lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía trước.

Nếu hắn nhớ không lầm, hẳn là ở nơi này, sao lại biến mất nhỉ?

Trong lòng Tần Trần nghi hoặc.

Nhưng đi tới đi lui, lại không có thu hoạch chút nào.

Dựa theo địa đồ mà nói, phải ở chỗ này mới đúng!

Lúc này hắn đi tới trước một sơn cốc.

Sơn cốc này đá cuội san sát, cây cỏ không sinh, thoạt nhìn giống như tử địa.

Hơn nữa nhìn kỹ, sơn cốc giống như một cái đầu dê, hai bên có một cửa ra vào thật nhỏ, chỉ là lúc này đã bị đá vụn ngăn chặn.

- Vào lại nói!

Cất bước tiến vào sơn cốc, âm khí từ từ truyền ra.

Bây giờ Tần Trần đã tới Cảnh Môn cảnh, trên người ngưng tụ linh khí bao vây thân thể, âm khí kia vờn quanh, nhưng thủy chung không thể tiến vào trong thân thể hắn.

- Chính là chỗ này!

Tần Trần tiến vào trong sơn cốc, thần sắc vui vẻ.

- Nhưng... Tiểu Thanh đâu?

Nhìn về phía trước, Tần Trần lộ ra kinh ngạc.

- Tiểu Thanh!

Lúc này Tần Trần không để ý thanh âm sẽ đưa tới phàm thú khác, trực tiếp mở miệng gọi.

Thế nhưng trong sơn cốc, từng thanh âm quanh quẩn, lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Gọi nửa ngày, không có bất kỳ đáp lại, trong lòng Tần Trần trầm xuống, từ từ nhìn về phía trước.

- Được rồi, tạm thời mặc kệ, trước giúp nhị ca lấy Thiên Hỏa Linh Tinh lại nói!

Tần Trần trực tiếp tiến vào sâu trong sơn cốc, nơi này loạn thạch chồng chất, căn bản không có chỗ đặc biệt gì.

- Vài vạn năm thời gian trôi qua, nơi đây thật đúng là thê thảm.

Tần Trần cười khổ, đi vào trong đống loạn thạch, ở trong đống loạn thạch, trên vách đá bên trái, hắn vung tay vỗ vỗ mấy cái.

Thoạt nhìn không có quy luật gì, nhưng đột nhiên, một âm thanh vang vọng cả sơn cốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️