Thần Đạo Đế Tôn

Chương 255: Phách lối

Chương Trước Chương Tiếp

- Tử Khanh ngươi cười cái gì?

- Sương Nhi, dựa theo bản tính của công tử, xá cận cầu viễn, nhất định là bởi vì nơi này rất nguy hiểm.

Diệp Tử Khanh cười nhạt nói:

- Nói không chừng, là lưu cho một ít người dụng tâm kín đáo.

Tần Trần cười không nói.

Mọi người tiến đến hoàng cung.

Hôm nay trong hoàng cung, Cấm Vệ Quân tới tới lui lui, thần thái lạnh lùng nghiêm nghị, cửa cung có một thân ảnh sớm đã đợi rất lâu.

Chính là Minh Vũ.

Chứng kiến Tần Trần đến, Minh Vũ vội vàng gọi.

- Sao bộ dáng giống như lâm đại địch vậy? Tuy nói nguy hiểm, nhưng cũng không phải cửu tử nhất sinh, nói không chừng là cơ hội để Bắc Minh đế quốc quật khởi!

Tần Trần vỗ vỗ bả vai Minh Vũ, nói:

- Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề.

Minh Vũ gật đầu.

Tần Trần đúng là có thể cho người cảm giác an tâm.

Vân Sương Nhi hé miệng cười nói:

- Tử Khanh ngươi xem, công tử có giống giáo dục hậu bối nhà mình không?

- Rất giống!

Lúc này trong lòng Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm cũng minh bạch.

Sau khi Tần Trần tao ngộ biến cố, là đạt được Cửu U đại đế truyền thừa!

Hơn nữa bọn họ cũng dần dần hiểu được, thân phận lai lịch của Thiên Ám viện trưởng và Minh Ung hoàng đế.

Tần Trần nhận được Cửu U đại đế truyền thừa, ở một trình độ nào đó mà nói, là nhận tình cảm của Cửu U đại đế, đối mặt hậu nhân của hai đồ tôn Cửu U đại đế, nói như thế nào cũng phải giúp đỡ.

Cho nên trong lòng bọn họ minh bạch, lúc này Tần Trần đang giúp Thiên Thần Học Viện và Bắc Minh đế quốc.

Sự thực chứng minh, bất kể là Thiên Ám hay Minh Ung, ai cũng lần lượt truy tìm kinh nghiệm của Tần Trần.

Có khả năng nghĩ tới nhất, là Tần Trần tiếp nhận truyền thừa của Cửu U đại đế.

Nếu không, làm sao có thể quen thuộc sự tình của Cửu U đại đế như vậy?

Đối với chuyện này, Tần Trần không quan tâm bọn họ suy nghĩ như thế nào.

Tiến vào hoàng cung, đi tới quảng trường trước điện, tám cái thạch trụ vẫn cao ngạo đứng vững, thoạt nhìn rất bình thường, không có chỗ nào kỳ quái.

Giờ khắc này, một mặt của thải hồng kiều rơi vào trung ương quảng trường.

Minh Ung hoàng đế và Thiên Ám viện trưởng cùng một ít tâm phúc, lúc này đều lẳng lặng chờ đợi.

Chứng kiến Tần Trần đến, hai người đứng dậy cung nghênh.

- Tần công tử, tiếp đó chúng ta làm như thế nào?

Minh Ung hoàng đế hỏi.

- Lên cầu, Đăng Thiên Thê!

Tần Trần chậm rãi nói.

Đăng Thiên Thê?

Lên cầu? Chẳng lẽ lên thải hồng kiều?

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không rõ vì sao.

Huyền Minh Đại Trận là thế giới phong ấn ở dưới Bắc Minh đế đô, hiện tại đi lên trời, làm sao tiến vào trong Huyền Minh Đại Trận?

- Bệ hạ!

Lúc này một vị Thượng Tướng Quân không nhịn được nói:

- Nếu đi lên thải hồng kiều, chẳng phải đạp không mà đi, bệ hạ, tiểu tử này nói, ta thấy chỉ là chuyện phiếm!

- Câm miệng!

Minh Ung hoàng đế khiển trách:

- Tần công tử nói cái gì, thì làm cái đó, ở đâu nói nhảm nhiều như vậy.

Thượng Tướng Quân kia sững sờ, không dám nói nhiều nữa.

- Toàn bộ chuẩn bị, dựa theo Tần công tử nói, lên cầu.

Lời này vừa nói ra, mọi người bắt đầu chuẩn bị.

Lả tả...

Ngay lúc này, lần lượt từng bóng người dọc theo cửa cung chạy như bay tới.

- Bệ hạ, việc lớn không tốt.

Một tên tướng quân sắc mặt trắng bệch nói:

- Tứ đại đế quốc dẫn người đến, chúng ta căn bản không ngăn nổi.

Minh Ung nghe được lời này, khổ sáp gật đầu.

Nên tới, cuối cùng vẫn sẽ đến.

Lúc này Tần Trần phất tay nói:

- Chờ bọn hắn một lúc, để bọn hắn vào.

Lời này vừa nói ra, Minh Ung cũng gật đầu.

Đoàn người lẳng lặng chờ đợi.

Bá bá bá… tiếng xé gió vang lên, lần lượt từng bóng người nhanh chóng chạy đến, nhìn kỹ lại, có trên trăm thân ảnh.

Chỉ là lần này, trên trăm thân ảnh của tứ đại đế quốc không phải Linh Thai cảnh, Linh Luân cảnh, Linh Phách cảnh trộn lẫn, mà thuần một sắc là cao thủ Linh Phách cảnh. Linh Luân cảnh, Linh Thai cảnh xuất hiện, đều là hạng người có thân phận hiển hách.

Bốn người đi đầu kia dáng vẻ bệ vệ cao ngạo, bẩm sinh có khí tức cao cao tại thượng.

Chứng kiến bốn người, sắc mặt của Minh Ung rất khó coi.

- Xích Thiên Khung, Huyền Dương Không, Kinh Kha, Lãng Động Vân, các ngươi thân là hoàng đế, đích thân tới đế đô của Bắc Minh đế quốc ta là có dụng ý gì?

Lúc này Minh Ung rất tức giận.

Hoàng đế của tứ đại đế quốc tự mình đến, mùi vị uy hiếp kia, người nào không cảm giác được?

- Minh Ung, hà tất nổi giận như này?

Xích Thiên Khung mặc trường bào màu đỏ, trên khắc hỏa long, uy vũ bất phàm.

- Lần trước ta hảo ngôn khuyên bảo, để ngươi giao ra hung thủ sát hại con ta, nhưng ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại không biết trời cao đất rộng, giết sứ giả của ta.

Xích Thiên Khung tức giận nói:

- Hôm nay, ta tự mình đến, biên cảnh trăm vạn đại quân nghiêm chính chờ đợi, ngược lại muốn nhìn, ngươi sẽgiải thích như thế nào!

Hoàng đế Huyền Dương Không của Huyền Dương đế quốc cũng quát:

- Minh Ung, ngươi thật cho rằng, Bắc Minh đế quốc ngươi vẫn là thời đại của Minh Uyên lão tổ sao? Không biết trời cao đất rộng.

- Không sai!

Kinh Kha hoàng đế lớn tiếng quát:

- Lần này Huyền Minh Đại Trận mở, chẳng lẽ Bắc Minh đế quốc các ngươi cũng muốn độc chiếm sao?

Lời này vừa nói ra, trên trăm thân ảnh của tứ đại đế quốc khí tức lập lòe.

Cử động này rất rõ ràng, uy hiếp trần trụi!

Lúc này Minh Ung càng tức giận.

Xích Thiên Khung nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Tần Trần.

- Tiểu tử, chính là ngươi chém giết nhi tử của ta?

Xích Thiên Khung trợn mắt, quát khẽ nói:

- Thật to gan, hôm nay bản đế liền chém ngươi, tế con ta trên trời có linh thiêng.

- Con trai của ngươi chết sẽ xuống địa ngục, còn trên trời có linh thiêng.

Tần Trần bĩu môi nói:

- Thấy các ngươi dáng vẻ bệ vệ phách lối tới nơi này như này, hơn phân nửa là vì Huyền Minh Đại Trận a?

- Sự tình này, ngươi có tư cách gì đàm luận, nhận lấy cái chết đi!

Sau lưng Xích Thiên Khung, một cao thủ Linh Phách cảnh trực tiếp lao ra.

- Cút!

Một tiếng hừ nhẹ vang lên, Thiên Động Tiên động, trực tiếp sải bước ra, Sinh Tử Huyết Kiếm vọt thẳng tới.

Huyết kiếm tuôn ra, quang mang lóe lên, trước ngực thân ảnh kia xuất hiện lỗ máu, triệt để xong đời.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt đám người Xích Thiên Khung đều ngẩn ra.

- Ngươi quả thật là Thiên Động Tiên! Tiền nhiệm viện trưởng của Thiên Thần Học Viện!

Xích Thiên Khung mở miệng hỏi.

Lúc trước hắn đã nhận được tin tức, trong đế đô Bắc Minh xuất hiện cường giả Địa Võ cảnh.

Địa Võ cảnh, là cao thủ chỉ mười đại đế quốc đứng đầu mới có.

Bắc Minh đế quốc lại xuất hiện một vị, hắn làm sao có thể không nghiêm túc đối đãi.

Nhưng càng nghĩ, trừ Thiên Ám viện trưởng và Minh Ung hoàng đế tu vi Linh Phách cảnh cửu trọng, thì chỉ có một người có cơ hội đạt đến cảnh giới này, đó chính là viện trưởng tiền nhiệm Thiên Động Tiên.

- Hiện tại lão phu chỉ là một tên xa phu.

Thiên Động Tiên cũng lười nói nhiều, thu kiếm đứng vững.

Tần Trần nhìn mọi người, hai tay chắp sau lưng, cười nhạt nói:

- Sớm biết các ngươi sẽ không phục, chỉ là bốn đế quốc, ở trước mặt ta, không có chỗ để các ngươi phóng túng.

- Đừng nói các ngươi, coi như Minh Uyên thuỷ tổ và Thiên Thần viện trưởng năm đó, cùng với Tam Hoàng, Thất Vương, Cửu Soái, Thập Bát Thiên Tướng kia đến nơi đây, cũng phải quỳ xuống cho ta.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Xích Thiên Khung triệt để băng hàn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)