Thải hồng?
Tần Trần đứng dậy hỏi.
- Không phải thải hồng!
Lúc này Diệp Tử Khanh tỉnh táo lại nói:
- Là... Thải hồng kiều... Hơn nữa còn là thải hồng kiều liên tiếp mặt đất.
Thải hồng kiều?
Trong mắt Tần Trần xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Tần Trần vội vàng đi ra ngoài sơn động.
Đứng ở giữa sườn núi, nhìn lên bầu trời, một đạo thải hồng bảy sắc từ trên trời giáng xuống, lan ra kéo dài tới mặt đất, sắc mặt của Tần Trần ngưng trọng hơn vài phần.
- Công tử, đây là xảy ra chuyện gì?
Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.
- Xảy ra đại sự.
Tần Trần vội vàng nói:
- Bảo Minh Ung và Thiên Ám đến nơi này của ta!
- Ồ vâng!
Vân Sương Nhi lập tức ly khai.
Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Trần nghiêm túc như vậy.
Lúc này Diệp Tử Khanh cũng cực kỳ chăm chú nhìn Tần Trần.
- Công tử...
- Huyền Minh Đại Trận mở rồi.
Tần Trần nhíu mày nói:
- Cái này không phải chuyện tốt gì, để đồ vật bên trong chạy ra, thì không cần những đế quốc khác xuất thủ, Bắc Minh đế quốc cũng sẽ xong đời.
Tần Trần phảng phất như lẩm bẩm nói:
- Năm đó hai xú tiểu tử Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch kia lưu lại đường lui cho hậu nhân không sai, nhưng cái đường lui này cũng có thể trở thành tuyệt lộ.
Giờ khắc này Diệp Tử Khanh có thể nghe ra vẻ ngưng trọng trong lời nói của Tần Trần ngôn.
Nếu ngay cả Tần Trần cũng cảm giác vướng tay chân, vậy chỉ sợ Huyền Minh Đại Trận gì kia là cực kỳ hung hiểm.
Vân Trung Tiểu Thự.
Lúc này Tần Trần ngồi ở trên xích đu, trước người, Thiên Ám viện trưởng và Minh Ung hoàng đế cung kính đứng vững.
Đám người lão què, Minh Vũ, Tần Sơn, Tần Hải cũng có mặt.
Trong chớp mắt, mọi người có thể cảm giác được bầu không khí có chút trầm trọng.
- Tần công tử, thật như vậy sao?
Minh Ung hoàng đế lo lắng nói:
- Trong Huyền Minh Đại Trận kia, đến cùng cất giấu thứ kinh khủng gì?
Tần Trần liếc nhìn Minh Ung, nói:
- Linh thú ngũ giai, linh thú lục giai, thậm chí là... Linh thú cửu giai!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Linh thú ngũ giai, đó là tồn tại có thể so với Địa Võ cảnh.
Thiên Động Tiên là Địa Võ cảnh không sai, nhưng chỉ là Địa Võ cảnh nhất trọng, nhưng ở trong rất nhiều đế quốc đã là cường giả đỉnh phong.
Vẻn vẹn chỉ là linh thú ngũ giai, đã đủ để hủy diệt Bắc Minh đế đô.
Chớ đừng nói tới linh thú lục giai, thậm chí là... Linh thú cửu giai.
Linh thú cửu giai, toàn bộ Cửu U đại lục có tồn tại hay không cũng không biết được.
- Nếu Huyền Minh Đại Trận thật mở, những linh thú cường đại kia chạy ra, toàn bộ Bắc Minh đế quốc...
Sắc mặt Thiên Ám cực kỳ khó coi.
- Đồ không có tiền đồ.
Lão què nhịn không được chửi một câu, nói:
- Có Tần Trần ở đây, các ngươi sợ cái gì?
Nghe được lời này, Thiên Ám và Minh Ung đều xấu hổ cười cười.
Tần Trần có chút tán dương nhìn lão què.
- Lão già ngươi đó, hiện tại cũng biết nịnh hót?
Tần Trần đứng dậy nói:
- Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, cái này cũng không thể nói là chuyện gì xấu.
- Hai người các ngươi, gần đây chuẩn bị một chút, tiếp đãi một ít lai khách đi!
Lai khách?
Nghe được lời này, hai người lập tức minh bạch.
Thải hồng kiều xuất hiện, chỉ sợ các đế quốc xung quanh sẽ không khoanh tay đứng nhìn xem náo nhiệt.
Đến lúc đó, các đại đế quốc, thậm chí là thượng quốc cũng có khả năng xuất hiện.
Bắc Minh đế quốc trải qua vài vạn năm, từ đại cương quốc có thể so với tông môn đỉnh phong, xuống dốc đến hiện nay lót đáy, nhưng dù sao nó cũng đã từng là cương quốc đứng đầu.
Lưu lại truyền thừa và bí mật, ai cũng không dám nói trong vài vạn năm thời gian này, đã bị người triệt để đào ra.
Lần này xuất hiện thải hồng kiều, chính là một dấu hiệu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức nhanh chóng lan tràn.
Giờ khắc này ở đế đô Bắc Minh, một thải hồng kiều từ trên trời giáng xuống, phân chia nam bắc.
Một đạo hướng bắc, rơi vào trong hoàng cung.
Một đạo khác thì rơi vào vị trí tới gần sơn mạch của Thiên Thần Học Viện.
Lúc này Tần Trần đang ở trong hoàng cung Bắc Minh.
Trong thải hồng kiều lóe lên ánh sáng bảy sắc, phảng phất như quán thông thiên địa.
Chiều rộng mười mấy trượng, dày trên trăm trượng, từ phía chân trời lan ra kéo dài xuống, nhìn cực kỳ rung động.
Diệp Tử Khanh nhìn thải hồng, không nhịn được hỏi:
- Đây là chất liệu gì?
- Thổ Vân Ti...
Tần Trần thản nhiên nói:
- Một loại linh thú thất giai phun ra linh ti, hơn nữa có độc.
- Có độc?
Nghe được lời này, đám người Tần Sơn, Tần Hải lập tức lui lại.
- Nơi này không có độc!
Tần Trần cười nói:
- Có độc ở bên kia.
Lời này vừa nói ra, mọi người càng buồn bực.
- Thiên kiều hiện, vạn linh về.
Đột nhiên Tần Trần nói ra một câu như vậy, làm mọi người không hiểu ra sao.
- Mọi người chuẩn bị đi, đại khái mười ngày nữa, chúng ta sẽ xuất phát.
Xuất phát, đi đâu?
- Huyền Minh Đại Trận, Vạn Linh Vực!
Tần Trần cũng không nói nhiều, đứng chắp tay, từ từ ly khai.
Mà bên ngoài Thiên Thần Học Viện, vị trí tới gần sơn mạch, giờ khắc này xuất hiện một thải hồng kiều hào quang rực rỡ, cực kỳ chói mắt.
Thế nhưng nhìn kỹ lại, trên thải hồng kiều có một tầng tinh mang bảy sắc, thủy chung bám ở phía trên.
Một màn này hấp dẫn không ít võ giả tu luyện ở trong núi.
Một vài người hiếu kỳ, nhịn không được đi lên thải hồng kiều, đột nhiên, tinh mang bảy sắc kia phiêu đãng, thanh âm xuy xuy vang lên, trong nháy mắt, thân thể những người hiếu kỳ kia bị tinh mang thôn phệ, cặn cũng không thừa lại.
Một màn này triệt để dọa sợ tất cả mọi người.
Tin tức nhanh chóng truyền ra.
Đế đô Bắc Minh xuất hiện hai thải hồng kiều.
Trong hoàng cung một tòa, ngoài Thiên Thần Học Viện một tòa.
Hơn nữa hai thải hồng kiều còn không giống, từ tình huống hiện tại, thải hồng kiều ở ngoài Thiên Thần Học Viện cực kỳ nguy hiểm.
Mà thải hồng kiều trong hoàng cung Bắc Minh lại an toàn.
Tin tức không chỉ lan truyền trong Bắc Minh đế quốc, còn nhanh chóng kéo dài tới những quốc gia còn lại.
Mười ngày thoáng cái đã qua.
Mười ngày này, Tần Trần một mực ở trong phòng, an tâm tu hành, tựa hồ không có cử động gì.
Cọt kẹt, cửa phòng Tần Trần mở ra, mấy người lẳng lặng đợi.
Một thân ảnh đi ra, người mặc bạch sam, tay áo mang viền vàng, hơi có dáng vẻ thư sinh, nhưng giữa hai lông mày có một tia phong mang tất lộ.
Tóc buộc lên, vãn thành búi tóc, hai lọn tóc theo gió nhẹ phẩy, không phải ai khác mà chính là Tần Trần.
Thế nhưng thời khắc này, cả người Tần Trần thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng.
Toàn thân có ánh sáng chớp động, hấp dẫn mọi người chú ý.
- Chúc mừng công tử, đến Linh Luân cảnh nhất trọng.
Lão què ánh mắt độc đáo, trực tiếp mở miệng nói.
Cái gì?
Linh Luân cảnh nhất trọng?
Trong chớp mắt này, đám người Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi đều mộng bức.
Tu vi của Tần Trần đề thăng, khi thì rất chậm, khi thì rất nhanh.
Phảng phất như hắn không hề lo lắng, bởi vì quá nhanh đưa tới căn cơ bất ổn, bởi vì quá chậm mà bỏ qua thời gian cảnh giới tăng lên tốt nhất.
Tựa hồ đề thăng đều xem tâm ý của hắn.
- Âm Dương Ly Hợp Kim Thể bước vào tầng thứ hai, cũng nên đột phá cảnh giới.
Tần Trần phất tay nói:
- Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi.
Trong lúc nhất thời, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi theo sau, lão què hầu ở bên cạnh.
Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm, cùng với Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Hứa Thông Thiên, thêm Tiểu Thanh và Tiểu Phỉ, mọi người cùng nhau xuất phát.
- Công tử, chúng ta đang ở học viện, vì sao không được trực tiếp theo thải hồng kiều của Thiên Thần Học Viện xuất phát?
Vân Sương Nhi ngồi ở trên mã xa, nhịn không được hỏi.
Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh hé miệng cười duyên.