Thần Đạo Đế Tôn

Chương 252: Giúp các ngươi một tay

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hải cực kỳ tín nhiệm Tam đệ của mình.

Hiện nay bất luận là Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phỉ hay đại ca Tần Sơn, đều đã chứng minh thủ đoạn của Tần Trần.

Thủ đoạn gần như thông thiên.

Lúc trước, Tần Trần thu Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi làm tỳ nữ, nghe cơ hồ là thiên phương dạ đàm.

Nhưng bây giờ lại để người ta cảm giác rất hợp tình hợp lý.

- Hiện tại thân thể của ngươi, vừa vặn nằm ở giai đoạn mở mạch thứ nhất, ta có thể truyền thụ cho ngươi!

Tần Trần cười nhạt nói:

- Chẳng qua trước đừng có gấp, Thiên Mạch Thần Điển này không thể khẩu truyền, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp biểu đạt cho ngươi, chờ một thời gian đi!

- Được !

Lúc này trong lòng Tần Hải kích động không thôi.

Hiện nay ở bên người Tần Trần, không ai không phải là quái vật.

Đại ca, Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi, thậm chí còn có nha đầu Tiểu Phỉ kia, đều sắp đến Linh Phách kỳ.

Một hài đồng thoạt nhìn chưa tới mười tuổi, gần đến Linh Phách kỳ, nói ra ai tin được.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt.

Tam đệ thật không khác gì thần nhân a!

- Tần công tử!

Mà lúc này, ngoài cửa có thân ảnh vội vã truyền tới.

Chính là thái tử Minh Vũ hiện nay.

Minh Vũ chứng kiến Tần Trần, thở hồng hộc, vội vàng nói:

- Việc lớn không tốt.

- Ồ? Đại sự gì?

- Xích Như Hỏa của Xích Nguyệt đế quốc bị ngài giết, về sau ta dựa theo ý của ngài giải quyết, nhưng hiện tại Xích Nguyệt đế quốc liên minh với Huyền Dương đế quốc, Kính Nguyệt đế quốc, Thiên Lang đế quốc, tứ đại đế quốc bắt đầu tập kết đại quân ở biên cảnh!

- Hiện tại sứ thần của tứ quốc đã đến hoàng cung, tranh chấp với phụ hoàng ta, muốn giao ngươi ra.

Minh Vũ khổ sở nói:

- Hiện nay ngươi cũng biết tình thế trong Bắc Minh đế quốc, tứ đại đế quốc thật muốn động thủ, chỉ sợ Bắc Minh đế quốc khó có thể chống cự.

- Cho nên Tần công tử, bây giờ ngươi rời Thiên Thần Học Viện trước, tránh né một đoạn thời gian đi!

Sắc mặt Minh Vũ khó coi nói.

Tần Trần thân phận đặc biệt, mặc dù phụ hoàng đắc tội tứ đại đế quốc, cũng sẽ không giao Tần Trần ra.

Nhưng khó bảo toàn tứ đại đế quốc sẽ không xuất thủ với Tần Trần.

Mặc dù Bắc Minh đế quốc có tâm, nhưng vô lực.

- Tránh?

- Ừ, một khi bọn họ vạch mặt với phụ hoàng ta, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ với ngươi, nói không chừng sẽ tới Thiên Thần Học Viện tìm ngươi, đến lúc đó nếu sử dụng vũ lực, chỉ sợ...

- Sợ cái gì...

Tần Trần thản nhiên cười nói:

- Vừa vặn, hiện tại Bắc Minh đế quốc thế yếu, nhớ năm đó hai vị lão tổ ở bên ngoài oai hùng như thế nào? Hiện tại xuống dốc như vậy, ta ngược lại có thể nhân cơ hội giúp các ngươi một tay!

Tần Trần nói thế, cũng không phải là nói đùa.

Trong khoảng thời gian này, bất luận là hoàng đế Minh Ung, hay tiểu tử Minh Vũ này, cùng với đám người Thiên Ám, đều tâm tồn kính nể với mình.

Vẻn vẹn chỉ Minh Ung mà nói, có tâm làm việc, nhưng vô lực lật trời.

Lần này mấy đại đế quốc đến gây chuyện, vậy nhân cơ hội này làm thịt.

Nghe được lời này, Minh Vũ kinh ngạc, sau đó khổ sở nói:

- Tần công tử, sự tình không có đơn giản như vậy, cũng không phải ta coi thường ngài, mà là... coi như ngài có thể diệt những người kia, nhưng quân đội của tứ đại đế quốc tập kết ở biên cảnh, từ điểm này mà nói, chỉ lấy lực một mình ngài, là không có biện pháp.

- Vậy thì chưa chắc!

Tần Trần thản nhiên ngồi xuống, lạnh nhạt nói:

- Được rồi, ngươi đừng lo lắng, không phải bọn họ sẽ tìm ta sao? Chúng ta chờ!

- Nhưng...

- Không có nhưng gì cả!

Tần Trần nói:

- Bọn người kia đến, thì đừng nghĩ đi.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Minh Vũ khổ sở không thôi.

Hắn đương nhiên biết, chỉ mấy người tới Bắc Minh đế quốc đàm phán kia, là không làm gì được Tần Trần.

Nhưng một khi những người này xảy ra vấn đề, tứ đại đế quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đến lúc đó xua binh tiến đến, Bắc Minh đế quốc căn bản không có sức chống cự.

Đây mới là phiền toái nhất.

Thế nhưng ở trong mắt Tần Trần, chuyện gì là phiền phức?

Đạp đạp đạp...

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Đùng...

Đại môn của Vân Trung Tiểu Thự bị đụng vỡ, ngoài cửa, gần trăm thân ảnh đứng vững, dáng vẻ bệ vệ phách lối nhìn vào trong.

- Tần Trần, lăn ra đây!

Một tiếng quát vang lên.

Ngoài đại môn, một thân ảnh dáng vẻ bệ vệ, khí tức mạnh mẽ, rõ ràng là cao thủ Linh Phách cảnh.

Lúc này hắn đứng ở ngoài cửa lớn nhìn vào trong viện.

- Xú tiểu tử, dám giết hoàng tử và Thượng Tướng Quân của Xích Nguyệt đế quốc ta, thế nào, hiện tại không có can đảm thừa nhận sao?

Nam tử kia mặc chiến giáp, uy vũ bất phàm, lần nữa quát lên.

Nghe được lời này, Tần Trần nhìn ra ngoài cửa, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.

- Vân Trung Tiểu Thự mới vừa xây dựng xong, bị người phá đại môn.

Tần Trần nhẹ giọng nói:

- Lão què, cái này bồi thường như thế nào?

- Ít nhất cũng phải một vạn linh thạch!

Lão què đứng ở một bên cung kính nói.

- Được, vậy một vạn.

Tần Trần từ từ nói.

- Đồ hỗn trướng, ngươi đang nói cái gì?

Nam tử kim giáp tức giận nói:

- Ta chính là đại nguyên soái Xích Thu Phong của Xích Nguyệt đế quốc, Tần Trần, hiện tại theo ta trở về đế quốc chịu phạt, nếu không ta không ngại trực tiếp chém ngươi ở chỗ này.

- Đại quân Xích Nguyệt ta đã tập kết, Bắc Minh đế quốc sắp xong đời, ngươi đừng ở chỗ này cuồng vọng, không ai có thể bảo hộ ngươi!

Lúc này trong mắt Xích Thu Phong tràn ngập tức giận.

Chỉ là một tên Tần Trần, cũng dám can đảm giết hai vị hoàng tử, một vị Thượng Tướng Quân của Xích Nguyệt đế quốc, thật quá làm càn.

- Bảo hộ ta?

Đôi mắt Tần Trần lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Nơi này là chỗ của ta, Vân Trung Tiểu Thự, ngươi phá cửa, theo giá bồi thường, những chuyện khác về sau lại nói!

Cái gì?

Nghe được lời này, Xích Thu Phong muốn tức điên.

Hỗn đản Tần Trần này, coi mình là cái gì?

- Hôm nay bản soái tự mình đến, không chỉ phá cửa nhà ngươi, còn muốn lấy mạng của ngươi!

Thấy Xích Thu Phong tức giận, Tần Trần phất tay:

- Lão què, đụng hư cửa nhà ta, còn muốn mạng của ta, người này xử lý như thế nào?

- Giết?

Lão què nhìn Tần Trần, mang theo ngữ khí hỏi thăm.

- Ngươi cứ nói đi?

Tần Trần phất tay ngồi xuống.

Nghe được lời này, Xích Thu Phong triệt để tức điên.

Hắn đường đường một trong ngũ đại nguyên soái của Xích Nguyệt đế quốc, lại bị một xú tiểu tử chưa dứt sữa, cùng một lão đầu thoạt nhìn gần đất xa trời không xem ra gì.

- Lão gia hỏa, chán sống rồi sao!

Xích Thu Phong khẽ quát.

- Lão phu chỉ dựa theo lời nói của công tử nhà ta làm việc mà thôi...

Lão què sải bước ra, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.

Sinh Tử Huyết Kiếm, những ngày qua đều ở trong tay lão què.

Có kiếm này, tu vi Địa Võ cảnh nhất trọng của lão què có thể nói vượt qua hai cấp.

Một kiếm vung ra, sát khí ngưng tụ không gian.

Trong nháy mắt, Xích Thu Phong chỉ cảm thấy trong đầu tràn đầy gió tanh mưa máu, cả người triệt để mộng.

Phốc...

Sinh Tử Huyết Kiếm tuột tay, lần nữa quay về, thân kiếm đỏ tươi, vào thời khắc này càng thêm chói mắt.

- Ngươi...

Thấy cảnh này, Xích Thu Phong vừa định chửi bậy, nhưng đột nhiên cổ nhói nhói, một luồng máu tươi bắn ra.

Ầm… thân thể ngã xuống đất, một cao thủ Linh Phách kỳ trực tiếp mất mạng.

Máu tươi khuếch tán ở trên đất, mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc.

Trong sát na, cao thủ còn lại của ba đại đế quốc sắc mặt kinh biến.

Địa Võ cảnh!

Trong Thiên Thần Học Viện lại cất dấu một cường giả Địa Võ cảnh.

Hơn nữa còn là lão bộc của Tần Trần...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)