Thần Đạo Đế Tôn

Chương 250: Vân trung tiểu thự

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người không thể không kinh ngạc. Huyền Minh Vệ chính là con rối bảo vệ bên trong Huyền Minh Đại Trận, số lượng không rõ, thực lực không rõ.

Bọn họ chỉ từng đọc qua trong sách cổ truyền thừa của từng người.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thật sự nhìn thấy Huyền Minh Vệ sống sót.

Tần Trần nhìn Huyền Minh Vệ này xuất hiện, thản nhiên nói:

- Đi xuống xem thử!

Vù vù vù...

Từng bóng dáng Huyền Minh Vệ biến mất.

Tần Trần thở hắt ra một hơi, nói:

- Tạm thời chờ một thời gian đã. Nếu Huyền Minh Đại Trận thật sự xảy ra vấn đề, sẽ không phải là chuyện tốt cho Bắc Minh Đế Quốc và Thiên Thần Học Viện bây giờ.

Tần Trần cũng không phải ăn nói lung tung, bên trong Huyền Minh Đại Trận che giấu rất nhiều bí mật.

Nếu để những đế quốc, cương quốc thậm chí còn thượng quốc khác biết được, vậy một khi Huyền Minh Đại Trận mở ra, những quốc gia này không thể không qua.

Đến lúc đó, khó tránh khỏi một trận tranh đấu cực lớn.

Chẳng qua bây giờ Bắc Minh Đế Quốc xếp vị trí lót đáy trong hàng ngàn đế quốc, làm sao có khả năng chống đỡ được?

Thời gian chậm rãi trôi qua, theo tin tức Lăng Thiên và Thiên tử bỏ mạng được truyền ra, còn có mười mấy vị trưởng lão tọa thượng đã chết, cả Thiên Thần Học Viện hoàn toàn sôi trào.

Mà lần này, bên trong học viện không hề che giấu nguyên nhân của chuyện này.

Thiên Ám viện trưởng hiểu rõ, để cho những đệ tử kia và trưởng lão biết được sự khủng khiếp của Tần Trần cũng không phải là chuyện xấu.

Đỡ cho bọn họ ngốc nghếch đi gây sự với Tần Trần, mạng nhỏ cũng mất.

- Tần sư huynh!

- Tần sư huynh!

Vào giờ phút này, mấy người Tần Trần chuyển từ trong Thiên Thần Viện vào khu ba mươi sáu.

Dọc đường đi, bất kể là đệ tử nội viện hay Linh đồ, thậm chí là Linh tử nhìn thấy Tần Trần đều cung kính thi lễ, đứng ở ven đường đợi đến khi Tần Trần đi qua, mới dám rời đi.

- Thằng nhóc kia là ai mà điên cuồng vậy? Linh tử cũng phải nhường đường cho hắn à?

Có người không biết tình hình nhìn về phía Tần Trần, khẽ nói.

- Thằng nhóc ngươi muốn tìm chết, cũng đừng kéo ta theo!

Người bạn bên cạnh lập tức che miệng hắn lại, khẽ mắng:

- Đó là Tần Trần!

- Tần Trần?

Người kia lập tức nói:

- Đó chính là Tần Trần đã giết chết Lăng Thiên và Thiên tử, tiêu diệt hơn mười vị trưởng lão tọa thượng sao?

- Bên trong học viện còn có Tần Trần thứ hai à?

Người còn lại nhìn thấy Tần Trần đi xa, thở hắt ra một hơi, nói:

- Thằng nhóc, lần sau ngươi phải nhớ rõ, ngay cả Thiên tử đắc tội với hắn cũng bị giết đấy. Chúng ta đừng tự tìm đường chết.

- Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ.

Hai người nhất thời dè dặt rời đi.

Vào giờ phút này, hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi vẫn đi theo sau lưng Tần Trần.'

Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và hai người Hứa Thông Thiên trưởng lão và Thiên Động Tiên cũng theo sát bên cạnh.

- Bây giờ công tử đã nổi tiếng rồi.

Vân Sương Nhi cười nói:

- Ánh mắt những người này nhìn công tử giống như công tử sẽ ăn bọn họ vậy.

- Sương Nhi...

Diệp Tử Khanh nhìn Vân Sương Nhi, lắc đầu.

- Như vậy cũng tốt.

Tần Trần cười nhạt nói:

- Bớt phiền phức tới cửa. Ta đã lâu không được thanh tịnh rồi.

Mà giờ phút này, Hứa Thông Thiên đi cuối cùng, có thể nói là khó chịu giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy.

Đi bên cạnh hắn lại là viện trưởng cũ Thiên Động Tiên, hiện nay còn là một đại năng Địa Võ cảnh.

- Lão viện trưởng… có mệt không?

Hứa Thông Thiên cười nói.

Nghe được lời này, Thiên Động Tiên trừng mắt nhìn Hứa Thông Thiên.

Hắn là võ giả Địa Võ cảnh, đi vài bước đường đã mệt, chẳng lẽ thành nữ tử sao?

Hứa Thông Thiên cười run rẩy.

- Bây giờ, lão phu là người đánh xe của Tần công tử, ngươi đừng gọi lão viện trưởng, lão viện trưởng nữa.

- Dạ dạ dạ...

Hứa Thông Thiên lau mồ hôi.

Mình không gọi lão viện trưởng thì gọi là gì?

Gọi lão què? Hay gọi người đánh xe?

Cũng chỉ Tần Trần mới dám gọi như vậy, nếu hắn gọi như vậy, Thiên Ám viện trưởng không lột da hắn mới là lạ.

Trước đây, mình cẩn thận từng li từng tí hầu hạ quái thai Tần Trần này là được, bây giờ thì hay rồi, lại có thêm một lão viện trưởng.

Mấy bóng người chậm rãi đi tới khu ba mươi sáu.

Bọn họ bước vào trong khu ba mươi sáu, đi sâu vào bên trong, cuối cùng dừng lại ở ngoài một đình viện cực lớn.

Đình viện xây dựng ở dưới chân núi nơi linh mạch phát ra, diện tích khá rộng, hơn nữa trong không khí có tiếng chim hót thánh thót và mùi hoa thơm nức, khiến cho người ta vừa tới, ánh mắt đã sáng ngời.

- Vân Trung Tiểu Thự!

Tần Trần mỉm cười nhìn trên tấm biển trên cửa gỗ, có vẻ rất hài lòng.

- Nói cho Thiên Ám viện trưởng biết, hắn có lòng rồi!

Tần Trần thản nhiên nói rồi đẩy cửa bước vào trong.

Lúc này, Hứa Thông Thiên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Mười mấy ngày trước, viện trưởng cầm một bản vẽ tới, bảo hắn toàn quyền chịu trách nhiệm xây dựng chỗ ở cho Tần Trần.

Bây giờ, Tần Trần có vẻ rất hài lòng.

Tần Trần đi vào bên trong đình viện, nhìn giả sơn và cây cối, tiếng nước chảy, tiếng chim hót tạo thành một cảnh tượng tao nhã, hắn lại mỉm cười.

Thiên Ám viện trưởng đúng là có lòng.

Cảnh trí trong Vân Trung Tiểu Thự này gần như hoàn trả lại trăm phần trăm trạng thái ban đầu mà hai đồ tôn đã xây cho hắn, lúc hắn ở trong Bắc Minh Đế Quốc năm đó.

Xem ra người này cũng có chút Khai Khiếu.

- Oa...

Vân Sương Nhi nhìn bên trong đình viện, kinh ngạc kêu lên:

- Đây là Bách Sơn Thụ, có người nói nó có thể hấp thu hơi lạnh, hơi nóng, tự động điều tiết nhiệt độ trong môi trường xung quanh.

- Hòn giả sơn này... được làm bằng Kim Châu Ngọc...

- Đây là Tước Vĩ Hoa...

Vân Sương Nhi là công chúa Vân Lam Đế Quốc, nhưng lúc này nhìn cảnh trí trong viện cũng không khỏi tán thưởng.

- Vân Trung Tiểu Thự, sau này chúng ta sẽ ở đây. Mọi người tự lựa chọn gian phòng của mình đi!

Tần Trần phất tay một cái, đi vào bên trong đình nghỉ mát và ngồi xuống.

Ký ức chín đời chín kiếp dung hợp, hắn phát hiện mình cũng là ông cụ non, đối với nơi ở chỉ chú ý khiêm tốn, chứ không cần xa hoa.

Lần này, xem ra Thiên Ám viện trưởng thật sự bỏ ra nhiều tâm tư rồi.

Hứa Thông Thiên đi tới, nói:

- Tần công tử, viện trưởng lệnh cho ta xây dựng nơi đây để Tần công tử ở lại. Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay sẽ không cho phép đệ tử nội viện, Linh đồ bước vào khu ba mươi sáu tu hành, để tránh làm phiền Tần công tử.

Nghe được lời này, Tần Trần phất tay nói:

- Không cần, tất cả như cũ là được rồi.

- Vâng, vâng!

Hứa Thông Thiên chắp tay.

- Các ngươi thăm quan nơi này đi, ta đi thăm Tiểu Phỉ đã!

Tần Trần căn dặn vài câu, sau đó trực tiếp bước vào vườn sau, đi dọc theo con đường núi về phía giữa sườn núi.

Hắn bước vào trong thông đạo linh mạch, đã cảm giác được một nhiệt độ nóng khủng khiếp phả ra.

- Đây là...

Trên mặt Tần Trần hiện ra vẻ vui mừng.

Hắn rất quen thuộc với hơi nóng ở nhiệt độ cao này.

Cửu U Hỏa!

- Ai?

Tần Trần bước vào trong sơn động, một giọng nói lập tức vang lên.

- Tiểu nha đầu còn rất cảnh giác!

Tần Trần nhìn về phía bên trong sơn động. Vào giờ phút này, Tiểu Phỉ nhiều ngày không thấy đã cao hơn rất nhiều, hơn nữa trên hai đầu ngón tay có một tia Cửu U Hỏa quấn quanh.

- Ngươi ngưng tụ ra Cửu U Hỏa?

Tần Trần nhìn Tiểu Phỉ, có chút vui mừng nói.

- Tần Trần ca ca!

Tiểu Phỉ nhảy dựng lên, cười khanh khách nói:

- Đúng vậy, đây là Cửu U Hỏa mà Tần Trần ca ca nói sao?

Tiểu Phỉ gật đầu nói:

- Ngọn lửa này thật ấm áp, ta cảm giác thật thoải mái.

Chỉ là sau khi Tiểu Phỉ tới gần, Tần Trần lại vội vàng lùi về phía sau một bước.

Cửu U Hỏa sinh ra ở vùng đất Cửu U.

Cửu U này không có khả năng là Cửu U của Cửu U đại lục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)