Thần Đạo Đế Tôn

Chương 247: Sinh tử huyết kiếm

Chương Trước Chương Tiếp

- Khốn kiếp, hôm nay Thiên Thương Vũ ta phải giết ngươi!

Vào lúc này, Thiên tử vừa dứt lời đã bước chân ra, một bàn tay khác trực tiếp nắm chặt thành quyền, một đạo quyền phong cuốn theo linh khí ngưng tụ thành hùng sư há miệng lao về phía Tần Trần.

- Vậy ta lại chặt một tay của ngươi!

Tần Trần hừ một tiếng, vừa dứt lời, khí tức khủng khiếp kia lại dâng lên.

Lần này, tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.

Khí tức này kèm theo một sát khí bá đạo, dường như muốn cắn nuốt tất cả mọi người, làm người ta thấy hoảng hốt khiếp sợ.

Phụt một tiếng vang lên.

Vào giờ phút này, đám người trơ mắt nhìn cánh tay của Thiên tử bị vũ khí sắc bén nào đó hoàn toàn chém đứt.

Nhưng… bọn họ chỉ thấy cánh tay của Thiên tử rơi xuống, vẫn không nhìn rõ được rốt cuộc là vật gì đang giở trò quỷ.

Nhưng… càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy khủng khiếp!

Một vị cường giả Linh Phách cảnh lại có thể bị người ta đùa giỡn như khỉ vậy.

Một tay bị chém, một tay bị chặt, lúc này Thiên tử hoàn toàn nổi giận.

Hai mắt hắn nhìn Tần Trần ẩn chứa lửa giận.

Ban đầu, người này trong mắt hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, lại có thể xuất hiện biến cố như thế.

- Ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?

Lúc này, Tần Trần bước tới, bực bội nói:

- Ta nói rồi, ngươi không đủ tư cách. Ở trước mặt ta, ngươi tốt nhất nên thu lại cách xưng hô Thiên tử nực cười của ngươi lại, Thiên Thương Vũ!

- Ngươi...

Thiên tử muốn nói chuyện, nhưng không nói được câu nào.

Đám người xung quanh đã hoàn toàn sốc rồi.

Thiên tử đại biểu cho đệ tử hàng đầu của Thiên Thần Học Viện, vào giờ phút này đã bị Tần Trần giáo huấn vài ba câu, không dám phản bác lại một câu nào.

Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, không ai dám tin tưởng.

Mà giờ phút này, Thiên Động Tiên ở bên cạnh đứng ngây ra tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên, thật lâu vẫn không nói gì.

- Không thể nào... Không thể nào... Sao có thể như vậy được...

Vẻ mặt hắn hoang mang giống như nhìn thấy quỷ.

- Sinh Tử Huyết Kiếm thật sự tồn tại...

Lúc này, ánh mắt Tần Trần liếc nhìn về phía Lăng Thiên bên cạnh.

- Ta nói rồi, chẳng ai có thể che chở được cho ngươi, Lăng Thiên.

Tần Trần bước tới, sát khí tràn ngập ra.

Vào giờ phút này, Lăng Thiên đã hoàn toàn bối rối.

Đây là tình huống gì vậy?

Tần Trần... sao Tần Trần có thể làm được tới bước này!

- Thiên tử, cứu ta...

Lăng Thiên đã không còn chút bình tĩnh nào nữa, lúc này hoảng sợ nói.

Vẻ mặt Thiên tử lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tần Trần, ngươi tốt nhất không nên làm càn.

- Thái Tử Đảng ta...

- Câm miệng!

Tần Trần quát một tiếng, lạnh lùng nhìn Thiên tử.

Tiếng quát này vừa vang lên, cơ thể Thiên tử run rẩy, vẻ mặt chợt khiếp sợ.

Sợ!

Thiên tử sợ rồi!

Tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt và cử chỉ sợ hãi của Thiên tử.

- Ngươi sợ à?

Tần Trần nhìn về phía Thiên tử, cười giễu cợt nói:

- Thiên tử được cả đám người truyền miệng nhau, chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.

- Ta muốn giết hắn, ngươi có ý kiến gì không?

Tần Trần nói dứt lời, lại bước tới.

Vào giờ phút này, Thiên tử đối mặt với vẻ hùng hổ dọa người của Tần Trần, trong mắt đầy tức giận nhưng vẫn cố nhịn.

- Ngươi không có ý kiến đúng không?

Tần Trần hừ một tiếng, trực tiếp bước tới, gậy đánh chó trong tay đánh thẳng vào ngực Lăng Thiên.

- Liều mạng!

Lúc này, Lăng Thiên hoàn toàn bị ép tới phát điên rồi.

Linh Luân cảnh nhị trọng lại có thể bị Tần Trần chỉ là Linh Đài cảnh thất trọng ngược.

Không chỉ vậy, Thiên tử cũng có thể bị Tần Trần chấn áp!

Kế hoạch hôm nay vốn chắc chắn giết chết Tần Trần, báo thù cho Sở Ngưng Thi, báo thù cho Lăng Gia, bây giờ đã hoàn toàn ngược lại.

Tại sao lại như vậy chứ?

- Ngươi không ngăn cản được ta đâu!

Lúc này, cây côn gỗ trong tay Tần Trần đột nhiên thay đổi quỹ tích, vốn đâm ra đã biến thành đập!

Một côn trực tiếp bổ xuống.

Trong chớp mắt này, Lăng Thiên căn bản không có cách tránh né, chỉ có thể nhìn cây côn nhỏ này đập về phía đầu mình.

Rắc...

Lập tức, một tiếng rắc vang lên, một côn hạ xuống, đầu của Lăng Thiên đã trực tiếp nổ tung ra.

Tất cả mọi người ở đó đều run rẩy.

Tần Trần này... thật sự ngoan độc!

Mọi người bất giác lùi về phía sau. Tần Trần đứng tại chỗ, thu cây côn nhỏ lại, vỗ tay một cái.

- Bây giờ tới phiên ngươi!

Ánh mắt Tần Trần lóe lên, nhìn về phía Thiên tử.

- Ngươi muốn làm gì?

Lúc này, ánh mắt Thiên tử chớp hiện, nhìn Tần Trần với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tần Trần thật sự quá kỳ quái.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không hiểu nổi Tần Trần rốt cuộc vừa thi triển ra chiêu số gì!

Người này...

- Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì? Ngươi bao che cho Lăng Thiên, còn muốn giết ta, ngươi nói nên ta làm gì?

Tần Trần cười nhạt nói:

- Ta không cần biết ngươi là Thiên tử hay Thái tử gì, người muốn giết, ta chưa bao giờ khách sáo.

- Ngươi dám!

Lúc này, trên người Thiên tử phát ra một khí thế không giận tự uy, cho dù bị chém mất một tay, gãy một tay, khí tức quanh năm cao cao tại thượng của hắn vẫn còn.

- Ta dám không à? Ngươi thử xem ta có dám không!

Tần Trần liếc nhìn Thiên tử, cười nói:

- Ngươi đừng bày ra dáng vẻ khó lường ở trước mặt ta.

Lúc này, trong mắt Thiên tử lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Tần Trần nói:

- Ta vốn không muốn nợ ân tình của người khác, đây là ngươi ép ta!

Thiên tử hừ một tiếng, hơi cúi người về phía trước, nói giống như đang lẩm bẩm với chính mình:

- Long Tường vương gia, làm phiền rồi!

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thoáng ngây người.

- Ha ha, ta cũng rất vinh hạnh khi có thể giúp đỡ Thiên công tử!

Đám người tránh ra, lúc này ba bóng người bước đến.

Một người ở giữa chắp hai tay sau lưng, mặc bào phục màu vàng nhạt, hai bên tóc mai trắng xóa, gương mặt hồng hào.

Trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra một khí chất vương giả tự nhiên.

Người này là ai?

Thiên tử nhìn thấy người này, lập tức nói:

- Long Tường vương gia, mong ngài giết chết người này giúp tại hạ!

- Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề!

Lúc này, Long Tường đi tới, hai mắt quan sát Tần Trần, cười nhạt nói:

- Tuy nhiên trước đó, ta ngược lại muốn cho tiểu huynh đệ một cơ hội.

Long Tường chậm rãi nói:

- Thứ ngươi vừa điều động chính là Sinh Tử Huyết Kiếm?

Sinh Tử Huyết Kiếm?

Lời này vừa nói ra, phần lớn những người ở đây đều không hiểu.

Bọn họ chưa từng nghe qua tên thanh kiếm này.

- Có người nói, năm đó Sinh Tử Huyết Kiếm chính là một thanh kiếm không tầm thường, hơn nữa dính máu tươi của hàng ngàn vạn con linh thú, bởi vì trải qua thiên trường địa cửu, dần dần tự mình sinh ra kiếm linh.

- Có thể nói thanh linh kiếm này có danh tiếng cực lớn. Ở thời đại Minh Ung Hoàng Đế, nó có thể khiến cho người ta run rẩy.

- Kiếm này và kiếm khách có thể hình thành mối liên kết không hề có khe hở, linh hoạt tới mức giống như một phần thân thể của con người, hơn nữa uy lực... tương đương với linh khí ngũ phẩm!

Linh khí ngũ phẩm!

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều hít thở dồn dập.

Linh khí ngũ phẩm là khái niệm thế nào?

Ở trong Bắc Minh Đế Quốc, linh khí tứ phẩm đã là tồn tại cực kỳ hiếm thấy, mỗi món đều vô giá.

Linh khí ngũ phẩm!

Trong Thiên Thần Học Viện, còn nắm giữ bảo bối như vậy.

- Ngươi thật ra biết không ít!

Tần Trần hờ hững nói:

- Đúng là Sinh Tử Huyết Kiếm, nhưng kiếm ra lại nhất định phải nhìn thấy máu, ngươi muốn thử không?

Lời này vừa nói ra, Long Tường lại lắc đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)