Thần Đạo Đế Tôn

Chương 246: Ta chặt một tay của ngươi trước

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Lăng Thiên vung bàn tay lên, kiếm không phát ra tiếng động nào, đạo sát phạt lại càng thêm mãnh liệt.

- Tử Kiếm Quyết!

Một kiếm đâm ra, lần này tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi không chỉ gấp mười lần.

Đám người mới nghe tới Tử Kiếm Quyết lần đầu, nhưng trong lòng bọn họ đều đã có suy đoán. Tử Kiếm Quyết này có tám chín phần chính là linh quyết ngôi sao!

- Linh quyết ngôi sao, lại thi triển ra nhanh như vậy sao?

Ánh mắt Tần Trần tương đối lạnh lùng, lúc này trong tay nắm chặt cây côn nhỏ.

- Vậy phải thử xem linh quyết ngôi sao của ngươi lợi hại, hay gậy đánh chó đơn giản thô bạo của ta lợi hại hơn!

Tần Trần vung bàn tay lên, một côn đánh ra.

Vào lúc này, cây gậy đánh chó phát ra âm thanh chói tai, không ngờ tốc độ lại không hề chậm hơn tốc độ công kích của Lăng Thiên.

Bộp...

Tiếng động nặng nề vang lên, kiếm và côn trực tiếp va chạm vào nhau.

Cây côn nhỏ trong tay Tần Trần vẫn duy trì tình trạng hoàn chỉnh, nhưng linh kiếm trong tay Lăng Thiên bên kia lại phát ra một tiếng rắc, gãy làm đôi.

- Chuyện này...

- Sao có thể như vậy được!

Lúc này, đám đông phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Một côn gỗ đánh gãy một thanh linh kiếm tam phẩm!

Lúc này, hai mắt Lăng Thiên trợn trừng, rõ ràng cũng không thể tưởng tượng nổi.

- Không thể nào... Sao có thể chứ...

Trong mắt Lăng Thiên lộ ra chút kinh hãi.

Một cây côn gỗ lại có thể đánh gãy trường kiếm của hắn.

- Cho dù cho ngươi linh quyết thánh phẩm, tuyệt phẩm, ngươi nên thua vẫn phải thua thôi, ngu ngốc!

Tần Trần hừ một tiếng, bước tới trực tiếp vung gậy đánh chó trực tiếp về phía ngực Lăng Thiên.

- Hừ, cút ngay!

Lúc này, vẻ mặt Lăng Thiên chợt trở nên lạnh lùng, trực tiếp đánh ra một quyền.

Trong lúc đó chợt nghe quyền phong gào thét, từ trong thân thể của hắn lại dâng lên một khí thế hoàn toàn khác hẳn.

- Linh Luân cảnh nhị trọng!

Trong nháy mắt này, Lăng Thiên lại tiến thêm một bước, đạt đến Linh Luân cảnh nhị trọng. Đây là tình huống gì vậy?

- Che giấu thực lực của mình à?

Tần Trần cười nhạo nói:

- Lăng Thiên, ngươi cũng chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi.

Không thể không nói, điểm ngu xuẩn nhất của Lăng Thiên là hẹn hắn tới đây giao chiến.

Sự tồn tại của Lăng Thiên xem như một tâm bệnh của hắn.

Nhưng cho tới nay, Lăng Thiên vẫn luôn ra ngoài tu hành cùng Thiên tử, không nhìn thấy bóng dáng đâu.

Hôm nay Lăng Thiên trở về, đã lập tức gây sự với hắn.

Ở trong mắt Lăng Thiên, hắn là tự tìm đường chết. Nhưng ở trong mắt hắn, Lăng Thiên lại không phải như vậy sao?

Một côn đánh ra, trong tiếng ầm ầm vang lên, đối đầu với nắm đấm của Lăng Thiên.

Keng...

Hai bên va chạm vào nhau, trong phút chốc đã tách ra.

Nhưng lần này, cơ thể Lăng Thiên lại giống như bị điện giật, lảo đảo lùi về phía sau.

Đánh thua rồi!

Hắn với thực lực Linh Luân cảnh nhị trọng, chỉ đối phó với Linh Đài cảnh bát trọng, lại có thể thua được.

Trên phương diện lực lượng, hắn lại có thể hoàn toàn không là đối thủ của Tần Trần.

- Cơ thể ngươi... ngươi là Linh thể? Hay thánh thể?

- Đều không phải, chỉ là Phàm thể bình thường nhất!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Tinh môn bị ngươi cướp đoạt, bây giờ ta chỉ là một võ giả bình thường, không có Tinh môn, không có thể chất đặc biệt.

- Nhưng ngươi... lại không phải là đối thủ của ta.

Những câu nói của Tần Trần giống như búa đánh vào tim, Lăng Thiên nghẹn một hơi trong ngực, không có cách nào trút ra được.

Người này hình như nhìn thấu tất cả các đòn công kích của mình, mỗi lần mình tấn công, hắn đều có thể khống chế tất cả, biết rõ ràng điểm yếu nhất của mình.

Sau đó, hắn lại dựa vào điều này để phản kích. Mỗi lần, hắn đều có thể nắm được nhược điểm của mình.

Chẳng lẽ người này... luyện lại đôi hỏa nhãn kim tinh?

- Đừng suy nghĩ nữa!

Lúc này, Tần Trần cầm trường côn chắp tay sau lưng, hờ hững nói:

- Bất kể ngươi thi triển ra chiêu thức gì, đều không trốn thoát khỏi hai mắt của ta.

- Lăng Thiên, ngươi đoạt Tinh môn của ta, hôm nay ta phải giết ngươi. Đối với ta, đây là một vướng mắc.

- Giết ta à?

Lăng Thiên nói với giọng điệu vô cùng hung ác:

- Ngươi không giết được ta đâu, Tần Trần.

- Hả? Chỗ dựa lớn nhất của ngươi chính là Thiên tử sao?

Tần Trần thản nhiên nói:

- Hôm nay ta muốn giết ngươi, ai chống lại ta, kẻ đó sẽ phải chết, Thiên tử cũng không ngoại lệ.

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người ở đó đều thầm kinh sợ.

Tần Trần này... mặt mũi thật lớn.

- Ồ? Ta ngược lại muốn xem thử ngươi làm thế nào động vào người của ta!

Vào lúc này, một giọng nói có phần hờ hững chậm rãi vang lên.

Đám người tách ra, mấy bóng người chậm rãi bước tới.

Người thanh niên dẫn đầu mặc trang phục màu đen, gương mặt trắng nõn với những đường nét góc cạnh rõ ràng, kèm theo chút nhuệ khí.

Đôi mắt xếch kia rất mê người, hai hàng lông mày giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười như có như không, nhìn Tần Trần.

- Ngươi chính là Tần Trần!

Người thanh niên nhìn Tần Trần, thản nhiên nói:

- Mấy tháng qua, thật ra đã để cho ngươi làm mưa làm gió rồi. Ngươi chỉ là Linh Đài cảnh thất trọng, quả nhiên không biết trời cao đất rộng!

- Ta thật ra biết trời cao đất rộng, nhưng ngươi không phải trời đất, ta muốn giết người, cũng không cần báo cáo với ngươi!

Tần Trần rút gậy đánh chó lại, cười nhạt nói:

- Ngược lại, ngươi chỉ là một đệ tử trong học viện, ta thấy ngươi đã quen thói làm mưa làm gió rồi.

Lời này vừa nói ra, từng tiếng hít sâu lập tức vang lên.

Tần Trần muốn chết sao?

Đây chính là Thiên tử!

Thiên tử là thiên kiêu xuất sắc bất phàm của Thiên Thần Học Viện trong gần nghìn năm qua, hơn nữa thực lực bản thân còn đạt đến Linh Phách cảnh.

Là một Linh tử duy nhất trong rất nhiều học viện đạt được tới Linh Phách cảnh.

Hơn nữa, Thiên tử sáng lập ra Thái Tử Đảng có quyền thế cực lớn.

Rất nhiều trưởng lão tọa thượng trong Thiên Thần Học Viện cũng phải nể mặt.

Cho dù là viện trưởng cũng rất coi trọng Thiên tử, thậm chí có ý truyền vị trí viện trưởng cho Thiên tử.

- Quả nhiên là tự cao tự đại, kẻ vô tri không biết sợ!

Thiên tử thản nhiên cười khẽ một tiếng, cũng không tức giận, chậm rãi nói:

- Xem ra lâu nay ta không ở trong Thiên Thần Học Viện, làm cho một vài con châu chấu nhảy nhót quên mất ai mới là thiên chi kiêu tử đứng đầu Thiên Thần Học Viện.

Vừa dứt lời, Thiên tử đột nhiên vung bàn tay lên, một chưởng kình trực tiếp đánh về phía Tần Trần.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Trần nheo mắt lại.

- Muốn giết chết ta à, ta chặt một tay của ngươi trước!

Tần Trần hừ một tiếng, vừa dứt lời đã trực tiếp bước tới.

Người này làm gì vậy?

Hắn muốn cứng rắn đối đầu với Thiên tử có tu vi Linh Phách cảnh sao?

Tự tìm chết!

Lập tức, khí tức sát phạt bay lên.

Trong lúc đó, một luồng sát khí trực tiếp truyền ra.

Từ dưới vách núi Sinh Tử lại vang lên những tiếng vù vù.

Đột nhiên, trong vách núi Sinh Tử lại có một khí tức khủng khiếp dao động tràn ra.

Vù...

- A...

Trong phút chốc, một tiếng xé gió vang lên, một tiếng hét thảm truyền ra.

Vào lúc này, bàn tay Thiên tử vừa đánh ra trực tiếp rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa.

Trong chớp mắt này, tất cả mọi người đều đờ ra.

Cho dù là lão què ban đầu vốn định ra tay hay mấy người Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Tần Trần này lại dùng cách nào hay vậy?

Tiếng tí tách vang lên, Thiên tử giơ cánh tay gãy lên, trên trán lập tức lấm tấm mồ hôi, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.

Cơ thể có thể nói là căn bản của võ giả trên con đường võ đạo, hắn đạt đến Linh Phách cảnh, mỗi phần trên cơ thể đều đã trải qua rất nhiều linh dược thiên địa gột rửa.

Chặt một bàn tay, có thể nói là hủy một lần căn cơ của hắn.

Tần Trần… tự tìm chết!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)