Lăng Thiên nhất thời chuyển tầm mắt, nhìn về phía Tần Trần, lại nói:
- Thế nào? Ngươi có dám hay không?
- Tuy ngươi cướp lời nên nói của ta khiến ta rất không thoải mái, nhưng nếu ngươi tự tìm đường chết, ta giúp ngươi thỏa mãn là được rồi.
Tần Trần mỉm cười nói.
- Công tử!
- Tần huynh!
Lúc này, mấy người Diệp Tử Khanh, Minh Vũ thái tử đều thoáng ngây người.
Võ giả Linh Luân cảnh tập trung luân mạch, nối liền chín đại Linh Hải và chín tòa linh đài, linh khí dày đặc, ổn định, lực bạo phát mạnh mẽ.
Võ giả Linh Đài cảnh không thể so sánh được.
- Không sao!
Tần Trần phất tay một cái, nói:
- Không giết được người này, trong lòng ta không yên. Bản thân hắn tự tìm chết, ta giúp hắn là được rồi.
Lăng Thiên nghe được lời này, chỉ lắc đầu cười.
Tần Trần không biết sự mạnh mẽ của hắn, cũng không biết sự mạnh mẽ của Thiên tử.
Trong cả Bắc Minh Đế Quốc, Thiên tử căn bản không sợ hãi ai.
Bắc Minh Đế Quốc lớn như vậy, ở trong mắt Thiên tử hiện nay căn bản không tính là gì cả.
Thật nực cười cho Tần Trần tự cao tự đại, căn bản không biết Thiên tử khủng khiếp tới mức nào!
Lúc này, đám người bọn họ đi tới vách núi Sinh Tử.
Vách núi Sinh Tử chính là một địa danh nổi tiếng trong Thiên Thần Viện.
Nơi đây chính là nơi rất nhiều Linh đồ, Linh tử trong Thiên Thần Viện giải quyết tranh chấp cá nhân.
Vừa vào vách núi Sinh Tử, mạng không còn là mạng nữa.
Hai người chỉ có thể có một người đi xuống. Bằng không, quy tắc trong Thiên Thần Viện sẽ trực tiếp giết chết cả hai người.
Trên vách núi Sinh Tử vốn rất hiếm thấy có bóng người.
Nhưng sau khi Tần Trần và Lăng Thiên đến, rất nhiều đệ tử trong Thiên Thần Viện nhận được tin tức này, đã chen chúc đến đây.
Vách núi Sinh Tử đã rất lâu chưa từng có đệ tử tới.
Một tháng gần đây, Lăng Thiên mới tiến vào Linh tử, tu vi là Linh Luân cảnh nhất trọng.
Cũng trong mấy tháng gần đây, Tần Trần khiến cho một vài người nóng nảy, danh tiếng không nhỏ.
Hai người vốn có quan hệ sâu xa, rất nhiều người lại không ngờ được điều này.
Vào giờ phút này, càng lúc càng nhiều người tập trung ở đây, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ, ai trong Thiên Thần Viện cũng biết Lăng Thiên là người của Thiên tử, còn đại biểu cho Thiên tử, còn là người được toàn quyền quản lý Thiên Tử Đảng.
Tần Trần trêu chọc đến Lăng Thiên, thật sự không biết sống chết.
Lúc này, hai người đứng yên ở vách đá Sinh Tử, đám người xung quanh bàn luận ầm ĩ.
Lăng Thiên hờ hững nói:
- Tần Trần, ta thật sự rất kinh ngạc khi thấy ngươi không chết, nhưng ngươi tuyệt đối không nên tiêu diệt Lăng Gia ta.
- Ban đầu, ta vốn định cho ngươi một con đường sống, vẫn là ta quá mềm lòng.
- Bây giờ, ngươi đứng ở trước mặt ta đừng giả vờ làm sói to ba đuôi nữa.
Tần Trần thản nhiên nói:
- Thật ra nói tới nói lui, ta chắc hẳn phải cảm ơn ngươi.
Nếu không đó phải là Lăng Thiên tách từng lớp màng Tinh môn của hắn, có lẽ còn không biết ký ức chín đời chín kiếp đến lúc nào mới có thể thức tỉnh được.
Từ điểm này lại thấy được, Lăng Thiên vẫn bỏ chút công sức giúp đỡ hắn thức tỉnh.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc so tài này mà không cần mánh lới, ta sẽ giết chết ngươi rồi ném xuống dưới vách núi Sinh Tử.
Lăng Thiên hờ hững nói:
- Vì phụ thân ta và người trong gia tộc, ngươi nhất định phải chết.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều.
Lúc này, Tần Trần vung bàn tay lên, gậy đánh chó xuất hiện.
Cây côn nhỏ cực kỳ bình thường, nhưng lại là vật hắn thường xuyên thưởng thức ở đời thứ nhất, ẩn chứa một chút khí thế của hắn khi còn làm đại đế.
Chỉ riêng điểm này, gậy đánh chó đã đủ vượt qua rất nhiều linh khí.
Lăng Thiên cười giễu cợt một tiếng, trong tay thình lình xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Linh khí tam giai - Tử Diễm Kiếm!
Trong đám người chợt có người kinh ngạc kêu lên.
Tử Diễm Kiếm chính là linh khí tam giai, ngày xưa kiếm này chính là kiếm của Thiên tử.
Thiên tử đã từng dựa vào kiếm này, lúc mới vừa vào Linh Luân cảnh đã luân phiên khiêu chiến với một vài đệ tử Linh Luân cảnh, cuối cùng có được uy danh lừng lẫy.
Sau lại, thực lực của Thiên tử được nâng cao, kiếm này cũng dần dần không được sử dụng nữa.
Nhưng uy danh của Tử Diễm Kiếm vẫn còn lưu lại trong lòng đệ tử của trong Thiên Thần Viện.
- Xem ra Thiên tử thật sự bồi dưỡng Lăng Thiên này thành người nối nghiệp của mình.
Có người xúc động than thở.
Có thể nói Thiên tử hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong các Linh tử của Thiên Thần Học Viện, Lăng Thiên có thể được hắn bồi dưỡng, thật sự không tệ.
Tuy danh tiếng của Tần Trần tự nhiên tăng vọt, nhưng hắn đắc tội với Thiên Tử Đảng, không phải là hành động sáng suốt.
Hắn có vẻ hơi lỗ mãng khi chấp nhận cuộc so tài hôm nay.
Dù sao, Lăng Thiên là cao thủ hàng ngũ Linh Luân cảnh.
Mà hắn chỉ là Linh Đài cảnh thất trọng.
- Chịu chết đi!
Lúc này, tay Lăng Thiên cầm trường kiếm trực tiếp chém ra.
Tần Trần lại chỉ lắc đầu.
Không thể không nói, ở trong chín đời chín kiếp, hắn ở đời thứ tư được mọi người tôn trọng gọi là Thanh Vân Kiếm Đế. Lăng Thiên ở trước mặt hắn lại dùng kiếm, thật sự có vẻ như múa rìu qua mắt thợ.
Vù...
Bóng dáng lóe lên, Tần Trần trực tiếp rút côn đánh ra.
Hôm nay, hắn lại dùng gậy đánh chó cố gắng đánh cho con chó Lăng Thiên này một trận.
Keng...
Kiếm và côn va chạm vào nhau phát ra một tiếng động lớn, lọt vào trong tai mọi người.
Trong chớp mắt này, tất cả mọi người nhìn côn gỗ trong tay Tần Trần, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Cây côn gỗ dài hơn một thước, to bằng ngón cái, nhưng lúc này lại có thể ngăn cản được đòn tấn công của linh khí tam giai Tử Diễm Kiếm, cũng không hề bị chém gãy.
Cây côn gỗ này không đơn giản đâu.
Lúc này, Thiên Động Tiên đã đứng trong đám đông, nhìn cây côn nhỏ trong tay Tần Trần, khẽ nhíu mày.
Thiên Thần Học Viện được truyền thừa từ lâu, tuy bây giờ sa sút nhưng vẫn lưu lại rất nhiều sách cổ.
Hắn từng nhớ mình đã xem trong một quyển ghi chép, nói lão tổ tông Thiên Thanh Thạch năm đó có sư thừa là Thanh Vân Tôn Giả, tổ sư chính là Cửu U đại đế.
Năm đó, Cửu U đại đế từng dừng lại ở Bắc Minh Đế Quốc, dạy dỗ lão tổ và Minh Uyên Hoàng đế - người sáng lập Bắc Minh Cương Quốc.
Hắn từng nhớ, trong quyển sách cổ này có ghi chép, lão tổ và Minh Uyên Hoàng đế bị Cửu U đại đế giáo huấn bằng một cây côn gỗ, làm cho hai người câm như hến.
Vào giờ phút này, Thiên Động Tiên nhìn thấy côn gỗ trong tay Tần Trần lại lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Bịch...
Âm thanh nặng nề không ngừng vang lên, Vào giờ phút này, cuộc giao đấu giữa hai người lại càng thêm kịch liệt.
Lăng Thiên tấn công càng lúc càng lạnh lùng, phát ra hết các sát chiêu, mỗi chiêu đều trực tiếp công kích vào vị trí chỗ hiểm của Tần Trần.
Nhưng mỗi lần đều bị Tần Trần biến nguy thành an, né tránh được.
- Xem ra ngươi thật sự có tài năng đấy.
Lúc này, Lăng Thiên cũng không tức giận, cười híp mắt nói:
- Tuy nhiên như vậy thật ra lại càng thú vị hơn. Nếu ngươi quá yếu, ta thật sự sẽ chẳng có hứng thú gì.
- Ngươi bớt nói khoác không được sao?
Tần Trần nói:
- Chẳng lẽ ngươi định dựa vào cái miệng để nói chết đối thủ à?
Lời này vừa nói ra, trong mắt Lăng Thiên chợt hiện ra sát khí.
Tần Trần thay đổi ròi!
Sau khi trải qua chuyện bị tước đoạt Tinh môn thê thảm, hắn chẳng nữ không sa sút tinh thần, ngược lại càng thêm bướng bỉnh bất kham.
- Nếu đã thế, ta cũng lười dài dòng với ngươi.
Lăng Thiên hừ một tiếng, trong giây lát lại quát khẽ một tiếng:
- Tinh môn, mở ra!
Ầm ầm ầm. Chợt có một khí tức mênh mông rót xuống cả người Lăng Thiên từ trên xuống dưới.
Dường như trong U Minh, giữa trời đất lúc này có lực lượng cực lớn đáp xuống.
Tần Trần nheo mắt lại. Hắn biết, đó là... lực ngôi sao.
Võ giả mở ra Tinh môn có thể thu hoạch lực ngôi sao từ trong ngôi sao trên trời, để tu luyện linh quyết ngôi sao.
Điều này cũng chính là được trời đất ưu ái, cho nên võ giả mở ra Tinh môn được gọi là võ giả Tinh mệnh.