Thần Đạo Đế Tôn

Chương 244: Có dám đánh với ta một trận

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe được những điều này, Tần Trần gật đầu.

- Chuyện về Huyền Minh Đại Trận, ta sẽ qua đó kiểm tra xem xét. Về phần Xích Nguyệt Thăng kia, giết là được rồi!

Giết...

Lúc này, trong lòng Minh Vũ thái tử thầm run lên.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra cung kính nói:

- Vâng!

Phụ hoàng từng nói qua, Tần Trần nói gì chính là cái đó.

Lần này, Tần Sơn, Tần Hải gặp chuyện không may, Tần Trần không trách hắn đã là vô cùng may mắn rồi.

Về phần giết chết Xích Nguyệt Thăng sẽ gây ra biến cố gì, hắn không cần tự mình suy xét.

Tần Trần nói giết, vậy cứ giết là được rồi!

Đám người đi về phía trước, tới bên ngoài một tòa phủ đệ thì dừng lại.

Trong Thiên Thần Viện, mỗi trưởng lão đều có phủ đệ riêng, Linh đồ và Linh tử bên trong học viện cũng lần lượt có phủ đệ của mình.

Vào giờ phút này, vị trí mấy người Tần Trần dừng lại chính là đại bản doanh trung tâm của Thiên Tử Đảng ở Thiên Thần Học Viện.

Tần Trần nhìn cửa lớn rộng rãi, nói:

- Còn uy thế hơn phủ đệ của Liệt Hỏa trưởng lão nhiều.

Lúc này, Minh Vũ thái tử khẽ gật đầu nhưng không nói gì.

Lần này, người bên cạnh Tần Trần bị đả kích lớn như vậy, tất cả đều do Thiên Tử Đảng gây ra. Cho dù thủ lĩnh Thiên Tử Đảng là Thiên tử, lần này Tần Trần cũng sẽ không bỏ qua cho Thiên Tử Đảng.

- Lăng Thiên, lăn ra đây!

Vào lúc này, Tần Trần chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên ngoài đình, ngạo nghễ quát khẽ một tiếng.

Vù vù vù...

Theo tiếng quát của Tần Trần vang lên, từng bóng người từ bên trong đình viện lập tức lao tới.

Người dẫn đầu với mái tóc dài tung tay, khí tức không thấp, gương mặt lạnh như băng nhìn bọn họ.

- Ta tưởng là ai lại gan to như vậy. Tần Trần, ngươi còn dám trở về à?

Người thanh niên kia nhìn Tần Trần, cười chế nhạo nói:

- Thế nào? Vân Lam Đế Quốc lại tha cho ngươi như thế sao?

- Hay nói ngươi khom lưng uốn gối, ở trong mắt Vân Lam Đế Quốc căn bản không đáng giết!

- Ngươi là ai?

Tần Trần nhìn nam tử trước mắt.

- Ta chính là một trong năm đại đội trưởng của Thiên Tử Đảng - Vương Khắc!

Vương Khắc hừ một tiếng, nói:

- Vân Lam Đế Quốc tha cho ngươi, nhưng Thiên Tử Đảng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Tần Trần, thằng nhóc ngươi tự mình đi tìm chết, vậy không trách được người khác.

- Tuy nhiên ta khuyên ngươi bây giờ nên đi thăm đại ca, nhị ca của ngươi trước thì tốt hơn đấy.

- Ta đã đi thăm rồi, bọn họ rất tốt.

Tần Trần thản nhiên nói:

- Ta lười nói nhảm với ngươi, bảo Lăng Thiên lăn ra đây.

Hả? Đi thăm rồi?

Lúc này, Vương Khắc thoáng ngây người, sau đó nói:

- Đại ca nhị ca của ngươi sắp chết, ngươi lại không quan tâm như thế sao?

- Ai nói bọn họ sắp chết chứ? Bọn họ vẫn sống rất tốt, rất thoải mái!

Tần Trần lại nói:

- Ta nói rồi, ta lười nói nhảm với ngươi, bảo Lăng Thiên lăn ra đây.

- Thằng nhóc ăn nói bừa bãi. Chỉ sợ đại ca và nhị ca của ngươi bây giờ đã bị Lý Thông Phong trưởng lão giết chết rồi, ngươi còn ở đây giả vờ bình tĩnh. Ngươi có thời gian đi xem thi thể của đại ca và nhị ca ngươi đi. Có lẽ bây giờ thi thể của bọn họ vẫn còn nóng hổi đấy!

- Nói nhảm quá nhiều, Tử Khanh, vả miệng!

Tần Trần hừ lạnh một tiếng nói.

Vương Khắc này khó tránh khỏi quá đầu gõ.

Diệp Tử Khanh bước ra, một tay vung ra. Vào lúc này, cây roi trực tiếp được đánh ra. Vương Khắc thoáng biến sắc.

Linh Luân cảnh ngũ trọng!

Lúc này, Diệp Tử Khanh thể hiện ra thực lực lại là Linh Luân cảnh ngũ trọng.

Trong lòng Vương Khắc hết sức kinh ngạc.

Phải biết rằng, khoảng nửa năm trước, Diệp Tử Khanh chẳng qua chỉ là Linh Hải cảnh mà thôi.

Hiện nay, nàng vượt qua Linh Đài cảnh, đến Linh Luân cảnh ngũ trọng, tốc độ tăng lên như vậy, chỉ có Thiên tử cùng với Lăng Thiên trong Thiên Tử Đảng bọn họ mới có thể so sánh được.

Nữ nhân này... thật sự không đơn giản.

- Minh Vũ thái tử, ngươi dẫn người tới phá hỏng phủ đệ Thiên Tử Đảng này cho ta!

Lúc này, Tần Trần thản nhiên nói. Minh Vũ thái tử lập tức gật đầu.

Đám người Tần Sơn và Tần Hải bị hành hạ, hắn không lập tức nhận được tin tức, đây là sơ suất của hắn. Bây giờ chính là thời cơ để hắn lấy công chuộc tội.

- Giọng điệu thật lớn, Tần Trần!

Trong nháy mắt khi hộ vệ mặc áo giáp màu vàng bước ra, bên trong phủ đệ chậm rãi vang lên một giọng nói.

Một thiếu niên mặc áo sam màu trắng, dáng người mạnh mẽ, quần áo sang trọng, sạch sẽ ngăn nắp bước ra.

Hai mắt hắn ẩn chứa một mị lực đặc biệt, trên gương mặt sạch sẽ này còn lộ ra chút sắc bén.

Nhìn kỹ lại người này, khí tức cả người từ trên xuống dưới đều phát ra mị lực đặc biệt, thực sự không tầm thường.

- Lăng Thiên!

- Tần Trần!

Lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, một áp lực vô hình ép tới.

Lăng Thiên chắp một tay sau lưng, cười nhạt nói:

- Trước đây ta thật sự nên trực tiếp giết ngươi, có lẽ bây giờ sẽ không có việc này.

- Chỉ có điều bây giờ cũng không muộn. Mặc dù ta không biết vì sao ngươi bị tước đoạt Tinh môn vẫn chưa bỏ mạng, ta nghĩ, hôm nay ngươi cũng chắc chắn phải chết.

Vẻ mặt Lăng Thiên bình tĩnh, nhìn Tần Trần.

- Nhiều tháng không gặp, ngươi đã đạt đến Linh Đài cảnh thất trọng? Không tệ, không tệ, chỉ kém hơn ta nắm giữ Tinh môn của ngươi một chút.

- Ngươi thu lại tâm tư muốn kích thích ta đi.

Lúc này, Tần Trần dương dương tự đắc nói:

- Ta vốn chẳng coi ngươi ra gì, nếu không phải trong khoảng thời gian này ngươi vẫn không ở trong Bắc Minh Thành, ta đã giết ngươi từ lâu rồi.

Nếu hắn vẫn là hắn trước đây, Lăng Thiên đúng là một phiền toái lớn.

Nhưng sau khi thức tỉnh ký ức của chín đời chín kiếp, hiểu rõ tất cả quá khứ của mình như lòng bàn tay, Tần Trần căn bản không coi Lăng Thiên là đối thủ.

Hắn còn không xứng!

Sở dĩ Tần Trần muốn giết Lăng Thiên, rất đơn giản là để cướp đoạt lại Tinh môn của hắn. Lăng Thiên muốn dựa vào đó một lần bay lên trời, vậy hắn tuyệt đối không cho phép.

Thần ngăn giết thần, phật cản chém phật, Thiên tử ra sức nâng đỡ Lăng Thiên, vậy hắn sẽ chém cả Thiên tử.

Nghe được lời này, hai mắt Lăng Thiên lóe lên.

Giờ phút này, hắn cảm giác Tần Trần bây giờ khác hẳn với lúc còn ở trong Lăng Vân Thành.

Đó là một sự khác biệt trên phương diện khí chất.

Thật kỳ lạ.

- Tần Trần, ngươi không thể trêu chọc vào Thiên tử đâu. Ta khuyên ngươi vẫn nên giơ tay chịu trói đi.

- Đắc tội Thiên tử, hoàng thất Bắc Minh Đế Quốc, Bắc Minh Đế Quốc Thánh Đan Các, cùng với đám người Diệp gia, những chỗ dựa mà ngươi tưởng là vững chắc căn bản không bảo vệ nổi ngươi đâu.

Nghe được lời này, Tần Trần lại lắc đầu cười.

- Ta nghĩ ngươi nhầm rồi!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Bọn họ không phải chỗ dựa vững chắc của ta. Nếu cứ nhất quyết phải nói tới chỗ dựa vững chắc, vậy ta mới là chỗ dựa vững chắc của bọn họ.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Minh Vũ thái tử âm thầm tán thành.

Phụ hoàng thật sự đã xem Tần Trần trở thành chỗ dựa vững chắc, chống đỡ cho chí hướng của phụ hoàng.

Lúc này, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi càng công nhận hơn.

Đối với Tần Trần, Diệp gia cũng tốt, Thánh Đan Các cũng được, kể cả Bắc Minh Đế Quốc, Vân Lam Đế Quốc, hắn căn bản không coi ra gì.

- Mấy tháng không gặp, ngược lại không ngờ ngươi lại trở nên cuồng vọng như thế!

Lăng Thiên cười giễu cợt một tiếng.

- Lăng công tử, ta thấy thằng nhóc này chính là một kẻ không biết trời cao đất rộng, giết chết hắn là được rồi.

- Các ngươi không cần ra tay.

Lúc này, Lăng Thiên phất tay một cái, nhìn về phía Tần Trần.

- Tần Trần, trong Thiên Thần Viện có một nơi tên là vách núi Sinh Tử. Ta cũng không bắt nạt ngươi, chúng ta đánh một trận công bằng.

- Nực cười!

Lúc này, Diệp Tử Khanh cười lạnh nói:

- Đánh một trận công bằng, ngươi là Linh Luân cảnh nhất trọng cùng cùng công tử nhà ta là Linh Đài cảnh thất trọng, đánh một trận công bằng à?

Lời này vừa nói ra, Lăng Thiên khoát tay áo, cười nói:

- Trong mắt của ta, như vậy đã là rất công bằng rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)