Thần Đạo Đế Tôn

Chương 242: Tính toán món nợ!

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm...

Vào lúc này, một tiếng ầm đột nhiên vang lên, gương mặt Liệt Hỏa lão tổ chợt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, đập nát cửa viện phía sau, ngã xuống đất không dậy nổi nữa.

Trong chớp mắt này, nơi đó trở nên yên tĩnh.

Trưởng lão nòng cốt với tu vi Linh Phách cảnh thất trọng!

Người có địa vị và thực lực như thế, ở trong Thiên Thần Học Viện, cho dù là viện trưởng cũng sẽ không trách phạt Lý Thông Phong quá nặng.

- Lý Thông Phong!

Liệt Hỏa lão tổ trầm giọng quát:

- Ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng lão nòng cốt, cường giả Linh Phách cảnh thất trọng lại cam tâm tình nguyện khúm núm luồn cúi một Linh tử sao?

- Ngươi biết cái gì chứ?

Lý Thông Phong mỉm cười nói:

- Thiên tử có thiên phú không tầm thường, tương lai nhất định sẽ là trụ cột của Thiên Thần Học Viện ta. Liệt Hỏa trưởng lão, ánh mắt ngươi quá hạn hẹp!

- Ngươi...

- Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có giao người ra không?

Liệt Hỏa lão tổ trầm giọng quát một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, mắng:

- Tần Sơn là đồ nhi ta. Các ngươi muốn giết chết hắn, trừ khi bước qua thi thể của ta. Lão phu thật ra muốn xem Lý Thông Phong ngươi có dám giết một vị trưởng lão tọa thượng không?

- Sao ta lại không dám chứ?

Lý Thông Phong hừ một tiếng, bước tới.

- Khoan đã!

Vào lúc này, một giọng nói vang lên. Một bóng người từ bên trong cửa viện bước ra.

Hắn mặc trường sam màu lam nhạt, gương mặt trắng trẻo, tóc dài buộc cao, đôi môi nhợt nhạt, con mắt thâm thúy, nhìn kỹ dáng vẻ lại có vài phần tương tự với Tần Trần.

Người đó chính là Tần Sơn.

Lúc này, gương mặt Tần Sơn thoạt nhìn vô cùng tái nhợt, bước đi trên đường trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng có thể nhìn thấy được mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, hình như hắn đã tốn rất nhiều sức lực mới đi tới được trước cửa viện.

- Sơn nhi...

Liệt Hỏa lão tổ thấy thế, vội vàng giãy giụa nhưng căn bản không dậy nổi.

- Sư tôn, Sơn nhi đã mang tới phiền phức cho ngài!

Tần Sơn chống tay vào khung cửa, che ngực và ho khan một cái, nói:

- Sư tôn đối xử với Sơn nhi như con, Sơn nhi chỉ có thể chờ kiếp sau lại báo đáp!

- Tần Sơn, ngươi cuối cùng đã ra rồi!

Trần Đông Phong nhìn thấy Tần Sơn, lập tức quát lớn:

- Tần Trần đã mất mạng, ta không thể tìm hắn báo thù, nhưng ngươi đừng mong chạy thoát!

Nghe được lời này, Tần Sơn cười cay đắng nói:

- Ta còn chạy trốn được sao? Chỉ có điều nhị đệ ta đã hôn mê bất tỉnh, các ngươi có thù oán gì, cứ trút vào một mình ta là được rồi!

- Mê man bất tỉnh? Không chết, ta sẽ không bỏ qua!

Trần Đông Phong phẫn nộ quát:

- Nếu không phải thằng nhóc Tần Trần kia đã đến Vân Lam Đế Quốc chịu chết, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Vậy ngươi không bỏ qua cho ta thế nào?

Vào lúc này, một giọng nói khẽ vang lên.

Mấy người Tần Trần từ chỗ lối rẽ lặng lẽ đi tới, xuất hiện ở sau lưng mọi người từ lúc nào.

- Tần Tần Tần... Trần!

Nhìn thấy Tần Trần, Trần Đông Phong giống như nhìn thấy quỷ vậy, ngón tay run rẩy.

- Xem ra giáo huấn lần trước còn chưa đủ, lần này không thể để cho ngươi chạy nữa.

Lúc này, Tần Trần chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới trước mặt Tần Sơn.

- Đại ca, ngươi cũng thật lợi hại, cơ thể đã như vậy còn có thể khiến cho một nữ đệ tử mang bầu, ta cũng bội phục ngươi!

- Thằng nhóc thối tha...

Tần Sơn nhìn thấy Tần Trần xuất hiện, trong mắt dường như có tia máu xuất hiện.

Hắn không sợ chết, cũng không sợ phải chịu khổ bị bắt nạt.

Nhưng hắn không yên lòng về hai đệ đệ của mình.

Tần Hải bị thương tới hôn mê, Tần Trần không biết sống chết thế nào, hắn làm đại ca lại không thể làm được chuyện gì.

Cảm giác bất lực này quá tệ.

- Thằng nhóc ngươi... không chết!

- Ta nói rồi, ta đi làm chút chuyện, ngắn thì một tháng, lâu là ba tháng chắc chắn sẽ trở về.

Trong tay Tần Trần xuất hiện một quả Vân Trung Lam Yên Quả, nói:

- Đại ca ăn nó vào trước đã!

- Vân Trung Lam Yên Quả!

Lúc này, Lý Thông Phong đứng trong đám người chợt biến sắc, kinh ngạc kêu lên.

Vân Trung Lam Yên Quả!

Một tiếng hô này lập tức khiến cho ánh mắt đám người trở nên nóng bỏng.

Vân Trung Lam Yên Quả là linh quả trong Vân Lam Đế Quốc đã nổi danh từ lâu.

Năm nghìn năm mới có thể mọc ra và chín được một quả, có thể nói là hiếm thấy trên đời.

Tần Trần lại nhận được một quả như vậy?

- Đại ca... ăn đi!

Tần Trần chậm rãi nói:

- Ta quan sát tình trạng vết thương của ngươi, chắc là linh đài bị tổn thương dẫn đến Linh Hải bất ổn, quả này có tác dụng thần kỳ, hơn nữa có lẽ nó sẽ có lợi ích cực lớn cho Sơn Nhạc Chi Thể của ngươi!

- Tần Trần.

Một tiếng gọi vang lên, Lý Thông Phong nhìn Tần Trần, nói:

- Nếu ngươi đưa quả này cho ta, bản tọa sẽ rời khỏi cuộc tranh chấp giữa Thiên Tử Đảng và ngươi, ngươi thấy thế nào?

- Ngươi phải suy nghĩ kỹ, bớt một kẻ địch là trưởng lão nòng cốt tu vi Linh Phách cảnh thất trọng, tình cảnh của ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều!

- Lăn!

Trong miệng Tần Trần chậm rãi thốt ra một chữ.

Lăn, lời ít mà ý nhiều!

Tần Trần khẽ nói:

- Trái cây tốt như vậy, cho ngươi ăn còn không bằng cho chó ăn.

- Ngươi...

Thấy Tần Sơn nuốt trái cây và ngồi xuống, Tần Trần chậm rãi xoay người lại, hất vạt áo trường sam lên, ngồi hiên ngang trên bậc thang trước cửa bên ngoài phủ đệ của Liệt Hỏa lão tổ.

Tần Trần nói:

- Được rồi, tiếp theo là tính toán món nợ!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mấy người ở đây đều thoáng thay đổi.

Tính toán món nợ?

Tính toán món nợ gì chứ?

Thằng nhóc Tần Trần này không hiểu rõ được tình hình hiện nay sao?

Lúc này, Trần Nhiêm trưởng lão nói:

- Lý trưởng lão, người này có quan hệ thân thiết với Thánh Đan Các, Diệp gia, Thái tử điện hạ, có lẽ hắn tính gọi cứu binh tới, không bằng chúng ta nhanh chóng...

Ý của Trần Nhiêm trưởng lão rất rõ ràng, không bằng nhanh chóng giết Tần Trần để tránh hắn mời cứu binh tới, vậy thì bọn họ sẽ gặp phiền toái.

Bất luận là Thánh Đan Các, Diệp gia hay Thái tử điện hạ, bọn họ đều không dễ giải thích được.

Lúc này, Tần Trần ngồi ở trước cửa, cười nói:

- Trần Nhiêm, lần trước thằng nhóc Thiên Ám kia ngăn cản, ta mới tha cho ngươi khỏi chết. Bây giờ, ngươi lại tới tìm chết sao?

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.

Trong cả Thiên Thần Học Viện và Bắc Minh Đế Quốc, cũng chỉ có Tần Trần dám gọi Thiên Ám viện trưởng là thằng nhóc kia?

- Làm càn, sao ngươi có thể gọi thẳng tục danh của viện trưởng được!

Trần Nhiêm trưởng lão quát:

- Chỉ riêng điều này, cũng đủ để cho ta khiển trách ngươi rồi!

- Khiển trách ta sao? Thiên hạ này, còn chưa có người nào có thể khiển trách ta!

Tần Trần khẽ cười nói:

- Trần Nhiêm, ta cho ngươi đường sống, ngươi không cần, lại tự tìm đường chết, vậy ta cũng chẳng còn cách nào.

- Thằng nhóc, trên người ngươi chắc chắn không chỉ có một quả Vân Trung Lam Yên Quả. Bây giờ ngươi lấy một quả ra đây cho ta, bằng không cả nhà Tần thị của ngươi tuyệt đối sẽ không còn đường sống.

Lúc này, ánh mắt Lý Thông Phong nóng bỏng.

Vân Trung Lam Yên Quả thật sự quá quý hiếm, cho dù hắn phải vi phạm quy định của học viện, cũng muốn lấy được một quả. Như vậy, hắn lại có cơ hội bước vào Linh Phách cảnh, thậm chí gõ mở cánh cửa Địa Võ cảnh.

Nhưng hắn vừa nói ra lời này, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi bên cạnh Tần Trần lại run lên.

Cả nhà Tần thị tuyệt đối không còn đường sống?

Lý Thông Phong... tiêu đời rồi!

- Chuyện thú vị như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Hai mắt Tần Trần híp lại, nói:

- Ngươi không có khả năng tiêu diệt được cả nhà Tần thị, nhưng... ta có thể tiêu diệt được cả nhà Lý thị của ngươi!

- Ngươi tự tìm chết!

Lúc này vẻ mặt Lý Thông Phong lạnh lùng, bước tới với sát khí lạnh thấu xương.

Cùng lúc đó, một bóng người từ phía sau đám đông lại không nhịn được nữa, muốn ra tay.

Bóng dáng kia chính là Thiên Động Tiên, lão què không trực tiếp xuất hiện, đây cũng là do Tần Trần bày mưu đặt kế.

Nhưng khi nhìn thấy Lý Thông Phong muốn ra tay với Tần Trần, lão què không nhịn được nữa.

Chỉ là trong nháy mắt khi lão què muốn ra tay, đôi mắt của Tần Trần lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)