Lúc này, khí thế của đám người giương cung bạt kiếm, vô cùng nóng nảy, kèm theo mùi thuốc súng.
- Công tử... hình như đám người Trần Nhiêm trưởng lão kia tới gây phiền phức cho Liệt Hỏa lão tổ!
Vân Sương Nhi nói.
- Không vội.
Lúc này, Tần Trần đứng ở chỗ lối rẽ, nói:
- Xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì đã.
Mấy người đứng yên, nhìn về phía bên ngoài phủ đệ của Liệt Hỏa lão tổ.
- Liệt Hỏa lão tổ, ngươi cần gì phải tự gây phiền toái cho mình chứ?
Trần Nhiêm trưởng lão nhếch miệng cười nói:
- Thằng nhóc Tần Trần kia đến Vân Lam Đế Quốc, ngươi tưởng hắn còn có thể quay về nữa sao?
- Vân Lam Đế Quốc chính là một trong mười đại đế quốc có uy danh hiển hách, thực lực cả nước xếp vào mười nước đứng đầu trong hàng nghìn đế quốc. Chỉ một Tần Trần vào đó, không khác nào dê vào miệng cọp!
- Ngươi giao Tần Sơn và Tần Hải ra đây, ta sẽ không tính toán với ngươi, ngươi tiếp tục làm trưởng lão tọa thượng của ngươi, Thiên Tử Đảng cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều gật đầu.
Hai người Trần Tiêu, Trần Đông Phong đi theo bên cạnh Trần Nhiêm trưởng lão lại lộ ra vẻ mặt thâm độc.
Nhất là Trần Đông Phong.
Lần trước hắn bế quan, thật vất vả mới xuất quan, muốn gây phiền phức cho Tần Trần, kết quả gặp phải đội hình thật lớn.
Không ngờ Thái tử, Diệp gia, Thánh Đan Các đều có thể có quan hệ với thằng nhóc kia.
Nhưng bây giờ không sao rồi, Tần Trần chắc chắn phải chết.
Hắn không thể tìm Tần Trần báo thù, còn không thể tìm Tần Sơn, Tần Hải trút giận sao?
Tần Trần vừa chết, những kẻ đi theo bên cạnh Tần Trần cũng chắc chắn phải chết.
Gia gia đích thân ra mặt, liên kết với Thiên Tử Đảng, dẫn theo một vài trưởng lão tọa thượng đến, Liệt Hỏa lão tổ cũng không che chở được cho Tần Sơn và Tần Hải.
- Lăn!
Liệt Hỏa lão tổ nghe được lời này, trầm giọng quát:
- Đây là phủ viện của bản tọa, Trần Nhiêm, ngươi điều động nhiều người tới bao vây tấn công phủ viện của một trưởng lão tọa thượng như vậy là có ý gì?
- Đợi đến lúc viện trưởng trở về, ta chắc chắn sẽ báo cáo với viện trưởng, để ngài ấy trừng phạt ngươi!
- Hì hì...
Nghe được lời này, Trần Nhiêm lại nhếch miệng cười nói:
- Viện trưởng trở về à? Chuyện đã xảy ra, có câu luật pháp không trách đám đông, chẳng lẽ viện trưởng còn trị tội mười mấy trưởng lão tọa thượng chúng ta sao?
- Ngươi...
- Thời gian ta cho ngươi đã hết, hoặc ngươi giao ra hai huynh đệ Tần Sơn, Tần Hải, hoặc là... ta tự mình vào bắt!
- Lăn!
Liệt Hỏa lão tổ lại gầm hét lên:
- Hôm nay, ta xem ai dám động vào bọn họ!
Liệt Hỏa lão tổ vừa dứt lời đã đằng đằng sát khí bước tới.
- Ngươi cần gì phải làm như vậy chứ?
Trần Nhiêm hừ lạnh và trực tiếp bước tới. Đám đông tản ra, Trần Nhiêm vung bàn tay về phía Liệt Hỏa lão tổ.
Trong phút chốc, Liệt Hỏa lão tổ chẳng những không hề lùi lại còn trực tiếp bước tới. Hắn lật bàn tay, vào lúc này một hơi nóng phát ra.
Bịch...
Một tiếng động nặng nề vang lên, lúc này gương mặt Trần Nhiêm chợt trắng bệch, lùi lại một bước, trên mặt đã có giọt mồ hôi nhỏ xuống.
- Ngươi... Ngươi không phải là Linh Phách cảnh nhị trọng!
Lúc này, có thể nói là Trần Nhiêm cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Ngươi là Linh Phách cảnh tứ trọng, sao có thể như vậy được...
- Sao lại không thể chứ?
Liệt Hỏa lão tổ ngạo nghễ nói:
- Chẳng lẽ bản tọa phải giống ngươi, cả đời này đều dừng lại ở Linh Phách cảnh nhị trọng sao?
Liệt Hỏa lão tổ vừa dứt lời, trong lòng lại không ngừng than thở.
Nếu không phải nhờ có thằng nhóc Tần Trần kia, bây giờ hắn cũng không có khả năng đạt đến Linh Phách cảnh tứ trọng.
Trước đây, Tần Trần nhìn thấy hắn đã nói: Nể tình ngươi là sư tôn của đại ca ta, ta miễn cưỡng chỉ điểm cho ngươi vài câu, cuộc đời này của ngươi còn có hi vọng đạt đến Địa Võ cảnh.
Lúc đó, hắn nghe vậy chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thằng nhóc Tần Trần kia thật sự quá thần kỳ.
Hắn chỉ nói vài câu ngắn ngủi với những lời lẽ kỳ lạ lại rất chính xác.
Sau đó Liệt Hỏa lão tổ cẩn thận suy nghĩ, vừa hiểu được lời Tần Trần nói.
Trong lòng hắn không khỏi than thở, người này thật sự là yêu nghiệt trời giáng!
- Các vị ở đây còn ai muốn lĩnh giáo bản lĩnh của lão phu nữa?
Liệt Hỏa lão tổ bực bội nói:
- Nếu muốn, vậy tới thử một chút đi!
Trong Thiên Thần Học Viện, phần lớn trưởng lão ngoại viện và nội viện đều là thực lực Linh Luân cảnh. Trưởng lão tọa thượng mặc áo bào đen chính là thực lực từ Linh Phách cảnh nhất trọng đến ngũ trọng.
Về phần trưởng lão nòng cốt có cấp bậc cao nhất lại áo bào trắng, thực lực vượt qua Linh Phách cảnh ngũ trọng.
Chỉ có điều, trong cả Thiên Thần Học Viện có trên dưới một trăm vị trưởng lão tọa thượng, lại chỉ có mười mấy trưởng lão nòng cốt mà thôi.
Bây giờ mười mấy vị trưởng lão tọa thượng xuất hiện, đều có quan hệ thân thiết với Thiên Tử Đảng.
Nhưng phần lớn bọn họ đều là Linh Phách cảnh nhất trọng, nhị trọng, tam trọng. Tu vi của Liệt Hỏa lão tổ là Linh Phách cảnh tứ trọng, ai có thể chống đỡ được?
- Liệt Hỏa, ngươi thật uy phong đấy. Ta tới lĩnh giáo thử xem sao?
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó, một trận gió nhẹ thổi qua, đám người tránh ra, một người mặc trường bào màu trắng bước ra.
Bóng người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều thoáng ngây người.
Đây là trưởng lão nòng cốt - Lý Thông Phong!
Liệt Hỏa lão tổ nhìn thấy người này, cũng thoáng ngây người.
Trưởng lão nòng cốt!
Trong cả Thiên Thần Học Viện chỉ có mười mấy vị trưởng lão nòng cốt, mỗi vị đều có trọng lực cực lớn trong Thiên Thần Học Viện.
Không chỉ có vậy, những trưởng lão nòng cốt này đều có thực lực trên Linh Phách cảnh ngũ trọng, bên trong học viện căn bản không có gì có thể uy hiếp được bọn họ.
Cho nên bình thường cho dù là mệnh lệnh của viện trưởng, cũng phải xem tâm tình của bọn họ.
Bây giờ, Lý Thông Phong lại có thể xuất hiện ở đây.
Thiên tử còn chưa tới mức yêu nghiệt, vị trưởng lão nòng cốt như Lý Thông Phong cũng phải dựa vào hắn sao?
- Lý trưởng lão, ngươi làm gì vậy?
Liệt Hỏa lão tổ thoáng thu lại biểu cảm, nói:
- Đồ nhi ta - Tần Sơn cùng với huynh đệ Tần Hải của hắn còn chưa phạm sai lầm gì, Thiên Tử Đảng vô cớ đánh hai người bị thương, bây giờ còn tới đòi người. Chẳng lẽ Lý trưởng lão cho rằng Thiên Tử Đảng ỷ thế hiếp người là đúng sao?
Dáng vẻ Lý Thông Phong trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo bào trắng, trong tay cầm quạt lông, hai bên tóc mai đã có vài sợi điểm bạc.
- Thật ra cũng không phải như vậy!
Lý Thông Phong mỉm cười nói:
- Tần Sơn và Tần Hải hình như phạm sai lầm thì phải? Trần Nhiêm trưởng lão?
Lý Thông Phong nhìn về phía Trần Nhiêm bên cạnh.
- Không sai!
Trần Nhiêm nhìn thấy Lý Thông Phong đến đây cũng tự tin hơn, bực bội nói:
- Tần Sơn, Tần Hải đã từng cưỡng ép mười mấy nữ đệ tử trong học viện, lấy Tần Trần làm chỗ dựa vững chắc, yêu cầu các nàng thị tẩm. Một nữ đệ tử trong đó đã mang thai, nhưng Tần Sơn lo lắng chuyện này bại lộ nên giết nàng diệt khẩu!
Lời này vừa nói ra, Liệt Hỏa lão tổ tức giận không thôi.
- Hoang đường đến cực điểm!
Liệt Hỏa lão tổ gầm hét lên:
- Ta thấy các ngươi đã liên kết với nhau, bố trí tội cho đồ nhi của ta thôi. Các ngươi thật không coi ai ra gì!
- Xem ra Liệt Hỏa trưởng lão cũng không phục!
Lý Thông Thiên khép cái quạt lông lại, cười nói:
- Nếu đã vậy, ta tới làm cho Liệt Hỏa trưởng lão chịu phục!
Lý Thông Phong vừa dứt lời, đã trực tiếp bước tới, quạt lông trong tay trực tiếp đánh ra, không ngờ đó là một linh khí có uy lực không tầm thường.
- Vậy ta lại tới lĩnh giáo thử thực lực của Lý trưởng lão.
Lúc này, Liệt Hỏa lão tổ chắc chắn không thể giao Tần Sơn, Tần Hải ra.
Hai bên lập tức giao đấu.
Chỉ là Lý Thông Phong là trưởng lão nòng cốt có tu vi Linh Phách cảnh thất trọng, Liệt Hỏa lão tổ chẳng qua là tu vi Linh Phách cảnh tứ trọng, hai bên chênh lệch ba tầng, mức chênh lệch quá lớn.
Không tới ba chiêu, Lý Thông Phong đạt nhiên lật bàn tay, cây quạt linh khí mở ra, một đợt sóng khí trực tiếp trào ra, ngưng tụ thành một con sói há miệng lao về phía Liệt Hỏa lão tổ.