Thần Đạo Đế Tôn

Chương 239: Đánh tới chết

Chương Trước Chương Tiếp

Rất nhiều đệ tử thiếu linh thạch tu hành, đến bồi đánh để kiếm chút linh thạch, tuy cảm giác chịu đòn không dễ chịu, nhưng có thể kiếm được linh thạch cũng là chuyện tốt.

Cho nên một vài đệ tử cam tâm tình nguyện vào trong Diễn Võ Các để chịu đòn.

Vào giờ phút này, trong Diễn Võ Các.

Ầm...

Một tiếng ầm vang lên, hai bóng người chật vật không chịu nổi lăn trên mặt đất.

- Chà chà, Linh Đài cảnh nhị trọng như vậy cũng quá yếu nhỉ?

Một người thiếu niên đứng trước hai người đang nằm sấp trên mặt đất, nhếch miệng cười nói:

- Chẳng lẽ các ngươi chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao?

Người thiếu niên này mặc võ phục, tóc rẽ ngôi giữa, trên gương mặt hiện ra nụ cười khinh thường.

- Lư Nhất Khắc, tên bồi đánh mà ngươi lựa chọn căn bản không tốt lắm!

- Tiểu thiếu gia, mấy ngày qua hai kẻ ngu xuẩn này đã chịu đòn nhiều lần, chắc hẳn sắp không xong rồi.

Một thanh niên bên cạnh cười híp mắt nói:

- Nhưng không giống với đệ tử bồi đánh khác, ngươi muốn đánh hai người kia thế nào cũng được, đánh chết cũng không sao!

- Hả?

Người thiếu niên sửng sốt liếc mắt nhìn qua.

- Hì hì, tiểu thiếu gia, bây giờ chúng ta ở trong Thiên Tử Đảng, lời nói của Lăng Thiên công tử mới tính. Hắn nói, hai người này chết cũng không sao.

- Thật thú vị, nếu vậy, ta sẽ không khách sáo nữa!

Lúc này, Lư Nhất Khắc ngồi xuống, nâng chén trà lên nhấp một hớp, thản nhiên cười khẽ một tiếng.

Hắn là một Linh tử, cũng có danh tiếng cực lớn trong Thiên Thần Viện.

Lần này, Lăng Thiên đạt đến Linh Luân cảnh trở về, thành công thăng cấp thành Linh tử. Có thể nói là Thiên tử cực kỳ quan tâm tới Lăng Thiên.

Không chỉ để cho Lăng Thiên trở thành người phát ngôn của Thiên Tử Đảng hiện nay, còn mặc kệ các hành vi của Lăng Thiên.

Hắn không phục về điều này, nhưng Thiên tử chính là Thiên tử, lời hắn nói, không cho phép phản kháng.

Chỉ có điều, bây giờ Lăng Thiên bổ nhiệm hắn làm một trong năm đại đội trưởng Thiên Tử Đảng, xem như đã đền bù cho hắn.

Thằng nhóc Lăng Thiên kia còn biết cách làm việc.

Vương Nguyên Sanh trước mắt này chính là nhi tử của tộc trưởng Vương gia tiếng tăm lừng lẫy ở Đế đô, là nhi tử nhỏ của Vương tộc trưởng Vương Trạch Quân và Tam phu nhân sinh ra.

Bây giờ vừa vặn có hai thằng nhóc kia chính là chó săn bên cạnh Tần Trần bị kéo qua, làm bồi đánh cho Vương công tử luyện tay một chút.

Dỗ cho Vương công tử này hài lòng, vậy Lư Nhất Khắc hắn ở trong Thiên Thần Học Viện lại có thêm một tầng bảo đảm.

- Phì...

Vào giờ phút này, một thiếu niên béo mập trong hai người nằm trên mặt đất phun một đám bọt máu, mắng:

- Lư Nhất Khắc, chờ Trần ca trở về, ngươi sẽ chết rất thảm đấy!

- Trương Tiểu Soái, ngươi nói ta chết thảm à?

Lư Nhất Khắc cười giễu cợt nói:

- Lăng Thiên công tử trở về, ngươi biết chưa? Tần Trần đã nhằm nhò gì!

- Ngươi còn nhớ Tuân Ngọc chết thế nào không?

Lư Nhất Khắc vừa nói ra lời này, vẻ mặt hai người Lục Huyền và Trương Tiểu Soái lập tức trở nên khó coi.

- Tuân Ngọc...

Lúc này, vẻ mặt hai người đầy vẻ đau buồn.

- Chết thế nào?

Vào lúc này, một giọng nói có phần lạnh lùng vang lên.

Có mấy người bước vào trong Diễn Võ Các.

- Trần ca!

- Trần ca!

Hai người Lục Huyền và Trương Tiểu Soái nhìn thấy người vừa tới, vẻ mặt lại càng thêm đau buồn.

- Tần Trần!

Lư Nhất Khắc nhìn thấy Tần Trần, trên mặt thoáng hiện ra chút sát khí.

Hắn đã nghe qua danh tiếng của Tần Trần, hơn nữa Diệp Tử Khanh đi theo bên cạnh còn có Hoàng thể nghìn năm khó có gặp được một người ở Đế Đô.

- Ngươi lại có thể sống sót trở về?

Lư Nhất Khắc chỉ thoáng ngây người, sau đó đã bình tĩnh trở lại, lập tức cười nhạt nói:

- Nhưng cũng vô ích thôi, Lăng Thiên đã trở về, thời điểm chết của ngươi tới rồi.

- Ta hỏi ngươi, Tuân Ngọc chết thế nào?

Lúc này, hai mắt Tần Trần nhìn chằm chằm vào Lư Nhất Khắc nói.

- Ngươi muốn biết sao?

Lư Nhất Khắc nhếch miệng cười nói:

- Tính tình thằng nhóc kia cứng cỏi, bảo hắn đến chịu đánh, hắn không vui, vì vậy ta tìm mấy người trói hắn vào trên cọc gỗ này quất chết!

Lư Nhất Khắc cười lạnh nói:

- Ngươi cũng biết đấy, với danh vọng của Thái Tử Đảng chúng ta bên trong học viện, giết một Linh đồ không tính là chuyện gì cả!

Tuân Ngọc đã sớm đạt đến Linh Đài cảnh nhất trọng, thăng cấp thành Linh đồ.

Tần Trần nghe được lời này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

- Tử Khanh, nghe rõ chưa?

- Vâng, công tử!

Lúc này, Diệp Tử Khanh đi tới.

- Ngươi muốn làm gì?

Vẻ mặt Lư Nhất Khắc hoảng hốt.

Nhưng Diệp Tử Khanh căn bản không nhiều lời vô ích, trực tiếp đi tới và vung roi lên. Ầm một tiếng vang lên, Lư Nhất Khắc lập tức bị ném đến trên cọc gỗ, phun ra một ngụm máu tươi.

- Trói lên!

Tần Trần đi tới chỗ ngồi của Lư Nhất Khắc và ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Đánh!

Diệp Tử Khanh căn bản không nói nhiều, trực tiếp vung Tử Văn Tiên ra.

Vút...

Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

- Tần Trần, ngươi làm vậy là tự tìm đường chết đấy.

Lư Nhất Khắc quát mắng:

- Lăng Thiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, Thiên Tử Đảng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Hắn vẫn còn sức lực nói chuyện. Tử Khanh, xem ra ngươi không tận tâm rồi.

- Vâng!

Diệp Tử Khanh vung bàn tay lên. Cây roi vung ra, vút một tiếng vang lên, miệng Lư Nhất Khắc đầy là máu, răng vỡ rơi đầy đất, chỉ rên rỉ không nói được một câu.

- Dừng tay!

Lúc này, Vương Nguyên Sanh đứng ở bên cạnh mở miệng.

Vương Nguyên Sanh đi ra, nhìn Tần Trần quát:

- Lư Nhất Khắc chính là đệ tử Linh Luân cảnh, là Linh tử trong học viện, ngươi sử dụng hình phạt như thế là trái với quy định của học viện!

- Quy định của học viện à?

Tần Trần liếc nhìn Vương Nguyên Sanh, nói:

- Ngươi nói quy định của học viện với ta sao? Vậy ta lại nói chuyện với ngươi.

- Hai người bên cạnh ta, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cũng không phải tự nguyện tới làm bồi đánh, vừa rồi ngươi đánh rất thoải mái, không phải sao?

- Ta... Ta không biết...

Vương Nguyên Sanh bực bội nói:

- Hơn nữa đánh thì đánh, ta lại không giết người!

- Đánh thì đánh?

Ánh mắt Tần Trần chợt trở nên lạnh lùng, nói:

- Lục Huyền, Tiểu Soái, người này đánh các ngươi thế nào, bây giờ đánh lại như vậy cho ta!

- Nhưng...

- Tần Trần...

Lúc này, Hứa Thông Thiên đi ra, khẽ nói:

- Hắn là Vương Nguyên Sanh - nhi tử nhỏ của tộc trưởng Vương gia Vương Trạch Quân!

- Vậy thì sao?

Tần Trần lại nhìn về phía Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, nói:

- Nếu các ngươi nhận mình là người của ta thì đánh, người của ta không thể bị người ta đánh một cách vô ích!

- Ta đánh!

Lúc này, hai mắt Trương Tiểu Soái đầy tơ máu, quát:

- Tuân Ngọc đại ca chính là bị thằng nhóc này quất chết!

Hả?

Ánh mắt Tần Trần càng thêm lạnh lẽo, nói:

- Khoan đã!

- Nếu vậy, đánh tới chết!

Lời này vừa nói ra, trong mắt Trương Tiểu Soái và Lục Huyền đều có lửa giận thiêu đốt.

Hơn một tháng qua, bọn họ đã phải chịu hết sự hành hạ.

Bây giờ Tần Trần trở về, bọn họ còn sợ gì nữa?

Đánh!

- Sương Nhi, nhìn kỹ hắn, hắn dám đánh trả lại chặt một tay!

- Vâng, công tử!

Lục Huyền và Trương Tiểu Soái lập tức xông lên phía trước.

Lập tức, trong Diễn Võ Các, hai tiếng quát xé tâm xé phổi không ngừng vang lên.

Trong chớp mắt này, người vây xem càng lúc càng nhiều.

Trong lòng Hứa Thông Thiên âm thầm bất đắc dĩ.

Ở trong mắt Tần Trần, nào có quy củ hay không!

Động vào người của hắn, hắn không trả thù mới là lạ.

Người này bình thường có vẻ an nhàn thảnh thơi, trên thực tế đối với người bên cạnh mình lại rất bao che khuyết điểm.

Chỉ là cẩn thận nghĩ lại, hắn như vậy cũng không tệ, bây giờ mình cũng được xem là người bên cạnh Tần Trần.

- Các ngươi đang làm gì?

Đúng vào lúc này, một tiếng quát lại đột nhiên vang lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)