Lúc này, mấy người lần lượt đi ra khỏi khu ba mươi sáu.
- Đứng lại!
Chỉ là trong lúc mấy người Tần Trần vừa ra khỏi khu ba mươi sáu, chuẩn bị đi tới Diễn Võ Các, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, mấy bóng người vây quanh.
Mấy thanh niên mặc trang phục có ký hiệu Linh đồ, người cầm đầu lộ vẻ cao ngạo.
- Nơi này là địa bàn của Thiên Tử Đảng, mấy người các ngươi là ai? Sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp qua?
Người thanh niên dẫn đầu nheo mắt nhìn mấy người Tần Trần.
Đôi mắt kia trước sau cứ đảo qua trên người Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi.
- Ngươi không quen biết ta?
Tần Trần khẽ nói.
- Ngươi tính là gì? Ta phải biết ngươi sao?
Người thanh niên bực bội nói:
- Ta chính là Lục Thiên Hàn – một trong năm đại đội trưởng của đệ tử Linh đồ Thiên Tử Đảng, ngươi biết chưa hả, thằng nhóc thối tha?
- Năm đại đội trưởng?
Lúc này, Tần Hâm Hâm khẽ nói:
- Lăng Thiên trở về, hắn lôi kéo thành viên Linh đồ trong Thiên Tử Đảng tập chung một chỗ, mới bổ nhiệm năm đại đội trưởng.
- Chiến Thương và Sam Vũ chính là hai người trong đó.
- À...
Tần Trần bừng tỉnh, nói:
- Hóa ra còn có chuyện này, Lục Thiên Hàn?
- Làm càn!
Một đệ tử bên cạnh Lục Thiên Hàn lập tức quát:
- Tục danh của Lục sư huynh, ngươi muốn gọi là có thể gọi được sao?
- Lăn!
Tần Trần lười dài dòng với mấy người này, trầm giọng quát.
- Thằng nhóc thối tha, ngươi tự tìm đường chết!
Đệ tử đi theo Lục Thiên Hàn đang nóng lòng muốn lập công, bước tới vỗ vào Tần Trần.
Vút...
Chỉ là đúng vào lúc này, một tiếng roi vang lên, Diệp Tử Khanh trực tiếp đánh ra một roi, đệ tử kia kêu rên một tiếng, gương mặt chợt trắng bệch, cả bàn tay đã rời khỏi cánh tay.
- Ngươi dám động đến người của ta, tự tìm chết!
Lục Thiên Hàn không nén được cơn giận.
Hắn là một trong năm đại đội trưởng của Thiên Tử Đảng hiện nay, ở trong học viện có thể hô mưa gọi gió.
Bây giờ hắn còn được nhận lệnh quản lý khu ba mươi sáu, càng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Bây giờ chỉ là một đệ tử nội viện lại dám trợn mắt hung hăng với hắn.
- Có rất nhiều kẻ tự tìm chết, không khéo ngươi chính là một người trong đó. Đừng nói là ngươi, cho dù là Chiến Thương và Sam Vũ, ta giết cũng đã giết. Ngay cả Lăng Thiên, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết.
Tần Trần hừ một tiếng, quát:
- Tử Khanh, ngươi đứng ngây ra đó làm gì nữa? Giết!
Tần Trần căn bản lười nói nhảm.
Ngày hôm nay chắc chắn là ngày trong Thiên Thần Học Viện có máu chảy thành sông.
- Thằng nhóc thối tha, ngươi tự tìm đường chết!
Lục Thiên Hàn vô cùng tức giận, người này quá cuồng vọng.
- Tần Trần, dừng tay!
Vào lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Một bóng người chạy như bay tới, có vẻ sốt ruột.
Đó chính là Hứa Thông Thiên trưởng lão.
Tần Trần?
Nghe được tiếng gọi này, Lục Thiên Hàn giật mình, ánh mắt đờ ra.
Người này chính là Tần Trần?
Hắn đã sớm nghe tới đại danh của Tần Trần, chỉ là vẫn chưa từng gặp qua người này, không ngờ bây giờ lại đụng phải ở đây.
Tần Trần... thủ đoạn tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, hắn lại có thể đụng phải.
- Hứa trưởng lão!
Tần Trần nhìn người vừa tới, vẻ mặt lạnh lùng.
- Tần Trần, cuối cùng ngươi đã trở về rồi!
Hứa Thông Thiên thở hắt ra một hơi.
Tần Trần lại nói:
- Ngươi nói xem, gần đây đã xảy ra chuyện gì? Người của ta kẻ bị bắt nạt, người bị đánh thương, ngươi thân là trưởng lão khu ba mươi sáu lại không làm gì sao?
Nghe được lời này, trong lòng Hứa Thông Thiên chợt căng thẳng, thầm nghĩ không ổn rồi.
Tần Trần rõ ràng đang tức giận!
- Tần Trần, ngươi tạm thời đừng nóng giận.
Hứa Thông Thiên vội vàng nói:
- Lăng Thiên trở về, đã trực tiếp xuống tay với khu ba mươi sáu. Ta chỉ là một trưởng lão tọa thượng, đấu không lại Thiên Tử Đảng.
- Trong khoảng thời gian này, ta ở trong học viện cũng mỗi bước đều khó khăn. Hơn nữa, ta nhiều lần đi tìm viện trưởng, nhưng căn bản không tìm được.
Không tìm được?
Tần Trần thoáng ngây người.
- Chuyện này lát nữa lại nói sau. Những người này không mở mắt, không giết vài người tế trời, ta thấy bọn họ không rõ tính tình của Tần Trần ta thế nào!
Tần Trần phất tay nói:
- Nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy nữa, xuất hiện hậu quả khó có thể đoán được, vậy mới là phiền phức!
- Tần Trần, Tần Trần...
Hứa trưởng lão vội vàng nói:
- Ngươi đừng kích động, mọi người chẳng qua chịu chút khổ sở, không có tử thương.
- Chịu chút khổ sở thôi sao?
Tần Trần cười nhạt nói:
- Người của ta không thể chịu chút khổ sở nào, nếu có chịu, cũng là chịu nỗi khổ của ta!
- Tử Khanh, giết!
- Vâng!
Diệp Tử Khanh bước tới, tu vi Linh Luân cảnh ngũ trọng, mở ra hoàn toàn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Lục Thiên Hàn chợt trở nên lạnh lùng.
- Thằng nhóc thối tha, ta thấy ngươi hơi quá cuồng vọng rồi. Thiên Tử Đảng uy nghiêm, làm sao có thể để cho ngươi giương oai được?
Lục Thiên Hàn hâm mộ nói:
- Chỉ là một tiểu cô nương Linh Luân cảnh ngũ trọng, cũng mưu toan giao đấu với ta sao?
- Lão tử là Linh Luân cảnh thất trọng!
Lục Thiên Hàn nhếch miệng cười lạnh, trực tiếp đánh một quyền về phía Diệp Tử Khanh.
Lúc này, Tần Trần vẫn đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.
Linh Luân cảnh thất trọng?
Hình như rất lợi hại...
Chợt một tiếng ầm đột nhiên vang lên.
Vào lúc này, một người mặt mũi bầm dập rơi xuống dưới chân Tần Trần.
Diệp Tử Khanh cầm cây roi trong tay, gương mặt vẫn lạnh như băng.
Lục Thiên Hàn lại đang run lẩy bẩy.
Tình huống gì vậy?
Hắn là Linh Luân cảnh thất trọng, đối mặt với thiếu nữ Linh Luân cảnh ngũ trọng lại thất bại thảm hại!
Đơn giản là không có khả năng đánh trả.
- Ngày hôm nay, ta nhất định phải giết người lập uy. Nếu đã vậy, lại bắt đầu từ ngươi đi!
Giọng điệu Tần Trần lạnh lùng.
- Ngươi… ngươi dám!
Lục Thiên Hàn hoảng sợ nói:
- Ngươi làm thế là hoàn toàn đắc tội Thiên Tử Đảng. Lăng Thiên đã trở về khống chế Thiên Tử Đảng, sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Thiên tử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Phải vậy không? Ta còn lo lắng hắn không ra đấy!
Tần Trần hừ một tiếng, trực tiếp đạp xuống.
Bây giờ hắn đang tu luyện linh quyết là Âm Dương Ly Hợp Kim Thể, lấy thiên địa kim thạch để chế tạo thể phách mạnh mẽ dẻo dai.
Âm Dương Ly Hợp Kim Thể là pháp môn luyện thể đứng đầu linh quyết cửu phẩm.
Nó tổng cộng chia ra làm tám tầng, bắt đầu tu hành từ Linh Đài cảnh là tốt nhất.
Hơn nữa, trên đường về, Tần Trần đã ăn Vân Trung Lam Yên Quả, lại nâng cao linh quyết này.
Hiện nay, hắn đã đạt đến tầng thứ nhất viên mãn.
Tuy bây giờ hắn chỉ là Linh Đài cảnh thất trọng, nhưng một đạp này lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, đủ để giẫm chết Lục Thiên Hàn.
Ầm...
Có tiếng nổ vang lên, máu tươi chảy xuôi, Tần Trần chắp hai tay sau lưng, hờ hững nói:
- Đi!
Lúc này, Hứa Thông Thiên ngây người.
Tần Trần bình thường cả ngày đều có vẻ bình tĩnh thản nhiên, không ngờ còn có một mặt tàn bạo khát máu như vậy.
Giết người giống như cắt cỏ, căn bản không giống với một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Lúc này, trong lòng Hứa Thông Thiên thầm nghĩ không tốt. Mình không tìm được viện trưởng, những người khác không làm chủ được. Lần này, Tần Trần không chọc thủng trời cũng không được.
Thiên Thần Học Viện chia ra làm Linh Khí Viện, Linh Quyết Viện, Linh Đan Viện vân vân, trong đó trách nhiệm từng người được phân chia rõ ràng.
Diễn Võ Các chính là nơi đệ tử trong Thiên Thần Học Viện so tài với nhau, đồng thời bởi vì sự phát triển, một vài đệ tử nghĩ ra cách kiếm lấy linh thạch.
Đó chính là bồi đánh!
Rất nhiều đệ tử có gia cảnh giàu có, không thiếu linh thạch, trong lúc tu hành nâng cao cảnh giới, thậm chí lúc tu luyện linh quyết thành công, chạy vào trong dãy núi rèn luyện cũng không sáng suốt.
Sở dĩ bọn họ muốn tìm một vài đệ tử so tài, là để thử uy lực của linh quyết.
Lúc này, tác dụng của bồi đánh lại thể hiện ra.