Lỗ Vận nhếch mép cười nói:
- Ta đoán Tần Trần chắc chắn không về được đâu. Vân Lam Đế Quốc lại là một trong mười đại đế quốc. Tần Trần giết người của Lam gia ở Vân Lam Đế Quốc, còn chạy tới đó, vậy đơn giản là tự tìm đường chết.
- Có lẽ thằng nhóc đó đã bị người của Vân Lam Đế Quốc hoàn toàn băm thành thịt nát cho chó ăn rồi!
- Trần ca ta sẽ không chết đâu!
Lúc này, nhóc mập đột nhiên tức giận, xoay người nhìn đám người quát:
- Trần ca ta sẽ không chết, các ngươi mới có thể chết.
- Mẹ nó, Tần Hâm Hâm, lão tử thấy ngươi chán sống rồi!
Lỗ Vận hừ một tiếng, bước tới vung roi lên.
Vút!
Tiếng roi vang lên, nhưng Tần Hâm Hâm lại không cảm thấy đau đớn.
Trước mặt hắn xuất hiện một bóng người thoạt nhìn cũng không cường tráng, còn có chút yếu ớt, nhưng tóc buộc cao lại lộ ra tư thế khá oai hùng.
- Thằng nhóc ngươi nói không sai, ta làm sao có thể chết được!
Có tiếng cười khẽ vang lên, Tần Trần xoay người, trong tay nắm chặt đầu roi do Lỗ Vận đánh tới.
- Trần ca...
Tần Hâm Hâm nhìn thấy người vừa tới, sống mũi cay cay, cố nén nước mắt rơi xuống.
- Người của Tần gia đều không thể khóc!
Tần Trần khẽ cười nói.
- Vâng!
Tần Hâm Hâm ưỡn thẳng người, lại đau tới nhe răng nhếch miệng.
- Ăn đi!
Một quả Vân Trung Lam Yên Quả xuất hiện, Tần Trần thản nhiên nói:
- Sau khi ăn đi, không nên vận chuyển linh khí trong một ngày!
- Vâng!
Tần Hâm Hâm không nhiều lời, trực tiếp nuốt vào.
Ầm...
Trong phút chốc, hắn cảm giác được trong cơ thể xuất hiện sức sống vô cùng vô tận, dường như cả người cũng sắp nảy mầm vậy.
- Ngươi là ai? Mắt chó của ngươi mù hay sao mà dám quản chuyện của Lỗ Vận ta!
Lỗ Vận vặn vẹo bàn tay một lúc mới phát hiện ra mình căn bản không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Tần Trần, lập tức quát lớn:
- Ta là một trong những người đứng đầu đệ tử nội viện của Thiên Tử Đảng, ngươi nên thức thời một chút, đừng xen vào việc của người khác!
Lời này vừa nói ra, Thư Nhã bên cạnh hắn lập tức biến sắc, kéo tay áo của Lỗ Vận, khẽ nói:
- Lỗ đại ca, hắn chính là Tần Trần!
- Ta cần gì quan tâm...
- Tần Trần!
Lúc này, Lỗ Vận biến sắc, trong nháy mắt đã thả cây roi ra, bịch bịch bịch lùi lại vài bước.
- Tần Trần, ngươi... ngươi ngươi ngươi đừng làm loạn.
Giọng Lỗ Vận run rẩy.
Hắn chẳng qua chỉ là tu vi Linh Hải cảnh, nghe nói Tần Trần là Linh Đài cảnh từ lâu, hắn chắc chắn không phải là đối thủ.
- Làm loạn?
Tần Trần lại mỉm cười nói:
- Trong Thiên Thần Học Viện này, cho dù là thằng nhóc Thiên Ám kia cũng không dám động tay động chân với người bên cạnh ta, ngươi lại dám bắt đệ đệ ta kéo phân?
Vút...
Đột nhiên, một tiếng roi vang lên.
Tần Trần trực tiếp đánh ra một roi, vút một tiếng, mặt Lỗ Vận sưng lên.
- Tần công tử tha mạng, tha mạng!
Lỗ Vận bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, vội vàng nói:
- Ta cũng chỉ nhận lệnh hành sự thôi. Linh đồ trong Thiên Thần Viện bảo ta làm vậy. Lăng Thiên đã trở về, bây giờ bọn họ đều nghe theo lệnh của Lăng Thiên.
- Phải vậy không?
Ầm...
Tần Trần giơ một chân đạp tới với lực lượng mạnh mẽ.
Vào lúc này, đầu Lỗ Vận hoàn toàn nổ tung.
- Động vào huynh đệ của ta thì phải có giác ngộ chết!
Tần Trần lắc lắc chân, ánh mắt liếc nhìn về phía Thư Nhã bên cạnh.
Trước khi hắn rời đi, đã dặn Diệp Tử Khanh điều tra nữ tử này nhưng còn chưa kịp làm, không ngờ bây giờ quả nhiên đã xảy ra chuyện.
- Hâm Hâm...
Lúc này, Thư Nhã đột nhiên bước tới, quỳ rạp xuống đất, khóc thút thít nói:
- Ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi. Chỗ dựa của Lỗ Vận là Lăng Thiên, là Thiên Tử Đảng, ta không có cách nào, chỉ có thể trao thân cho hắn, sợ hắn tức giận sẽ giết ngươi...
- Lăn!
Lúc này, Tần Hâm Hâm không nén được cơn giận nói:
- Nhìn thấy ngươi, ta lại buồn nôn!
Tần Hâm Hâm quay đầu đi chỗ khác, hai tay nắm chặt, bực bội nói:
- Trần ca, ta không muốn gặp lại nữ nhân này nữa!
Tần Trần gật đầu.
Tần Hâm Hâm không giống hắn, ký ức chín đời chín kiếp ở trong đầu hắn khiến hắn hiểu rõ lai lịch của mình.
Nhưng Tần Hâm Hâm chẳng qua là một thiếu niên mười sáu tuổi, mới yêu lần đầu, gặp phải một thiếu nữ mình thích, chỉ là yêu thích đơn thuần.
Nhưng bây giờ, hắn lại bị phản bội.
Tần Trần vung bàn tay lên, điểm ra một chỉ.
Giữa cổ Thư Nhã xuất hiện lỗ máu, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.
- Hâm Hâm!
Tần Trần vỗ nhẹ vào vai Tần Hâm Hâm, mỉm cười nói:
- Trần ca bảo đảm với ngươi, sau này sẽ tìm cho ngươi một người toàn tâm toàn ý tốt với ngươi!
- Ta muốn xinh đẹp!
Tần Hâm Hâm hất đầu lên, cao ngạo nói:
- Ít nhất cũng phải là công chúa đế quốc.
- Công chúa đế quốc sao xứng với huynh đệ của ta?
Tần Trần lại nói:
- Ít nhất cũng phải là công chúa cương quốc mới xứng đôi với ngươi!
- Thật à?
- Đương nhiên!
- Một lời đã định!
Tần Hâm Hâm cười ha ha.
Tần Trần biết Tần Hâm Hâm chỉ không muốn mình lo lắng, trong lòng bi thương vẫn còn phải chờ thời gian xóa mờ.
- Đại ca và nhị ca thế nào?
Tần Trần lại nói:
- Còn có mấy người Lục Huyền nữa!
- Đúng rồi!
Lúc này, Tần Hâm Hâm vội vàng nói:
- Đại ca và nhị ca đều ở trong Thiên Thần Viện, ở dưới môn hạ của Liệt Hỏa lão tổ.
- Lăng Thiên trở về rồi. Trần ca, thằng nhóc kia đã đạt đến tu vi Linh Luân cảnh, hơn nữa Thiên tử còn bổ nhiệm hắn làm người đứng thứ hai trong Thiên Tử Đảng, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
- Tên khốn kiếp này vừa trở lại đã gây sự với chúng ta. Hắn tìm người đánh cho đại ca và nhị ca bị thương. Liệt Hỏa lão tổ và Hứa Thông Thiên trưởng lão tự mình đứng ra, đón đại ca và nhị ca vào trong Thiên Thần Viện.
- Chỉ là thế lực của Thiên Tử Đảng cực lớn, một vài trưởng lão đều cùng một phe với bọn chúng, Liệt Hỏa lão tổ chỉ có thể tự bảo vệ mình.
- Về phần ba người Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái bọn họ...
Tần Hâm Hâm dừng lại một lát.
- Ba người bọn họ làm sao?
- Ba người bọn họ bị Lăng Thiên phái người ép đến trong Diễn Võ Các, làm bánh bao thịt người!
Tần Hâm Hâm tức giận nói.
Bánh bao thịt người?
Diệp Tử Khanh nhìn thấy Tần Trần không hiểu, giải thích:
- Bên trong học viện chúng ta có một nơi gọi là Diễn Võ Các, bình thường là chỗ để các đệ tử so tài với nhau.
- Chỉ có điều lâu ngày, một số đệ tử phát hiện ra còn đường phát tài, chính là làm người bồi luyện, luyện võ cùng những công tử thế gia sẽ được thưởng linh thạch.
- Cái gọi là bồi luyện, thật ra chính là chịu đòn...
Nghe được lời này, Tần Trần nhếch miệng.
- Được được được lắm, thú vị, thú vị!
Tần Trần nhếch miệng cười nói:
- Không ngờ còn có một nơi như thế.
- Dẫn ta đi!
Lúc này, giọng điệu Tần Trần có phần lạnh lùng.
Diệp Tử Khanh gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.
Lăng Thiên, ngươi cuối cùng còn dám trở về...
Tần Trần nhếch môi cười nhạt. Mình phải ổn định tình hình cho người bên cạnh mình trước, sau đó lại đi tìm Lăng Thiên cũng không muộn.
Lúc này, hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi lại cảm giác được điều gì đó không ổn.
Bọn họ đi theo Tần Trần mấy ngày này, cũng đã nhìn ra được.
Tần Trần hình như đối với chuyện gì đều không mấy để bụng.
Loại không để bụng này không phải là lười biếng, không đáng kể, mà là một loại... cảm giác thật lòng khinh thường.
Diệp Tử Khanh đã lĩnh hội đầy đủ.
Nàng vốn là Hoàng thể, ở trong Bắc Minh Đế Quốc, có thể nói là nghìn năm khó gặp, nhưng Tần Trần chỉ xem là tỳ nữ.
Vân Sương Nhi có Hỗn Độn thể, càng là vạn dặm không gặp được một người, hắn cũng chỉ thu làm tỳ nữ.
Cho dù là Thánh Tâm Duệ có tư chất về đan thuật, có thể xếp hàng đầu trong cả Đế đô, cũng chỉ bị bắt làm đan đồng.
Tần Trần nhìn như không để tâm, thật ra trong lòng rất cao ngạo!
Nhưng hắn cao ngạo đối với những chuyện khác, còn đối xử với người nhà của mình lại đặc biệt bao che khuyết điểm.