- Hừ!
Lão què quát khẽ một tiếng, ngón tay liên tiếp điểm ra, từng tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên.
Những võ giả Linh Luân cảnh này càng không đáng để nhắc tới.
Lão què làm xong tất cả những điều này, vỗ nhẹ vào người Tiểu Thanh:
- Xuất phát!
Một tiếng ò vang lên, vào giờ phút này Tiểu Thanh sải chân chạy như điên.
- Xích Nhật Đế Quốc...
Tần Trần khẽ xoa đầu, thản nhiên nói:
- Chọc cho ta không thoải mái, ta lại giết tới hoàng thất của ngươi!
Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi ở bên cạnh đều không mở miệng.
Tuy Tần Trần đối mặt với chuyện gì cũng có vẻ hờ hững thản nhiên.
Nhưng đối với người nhà và bằng hữu bên cạnh, hắn thật sự xem như trân bảo.
Lăng Thiên đã dám phái người xông về phía Lăng Vân Thành, vậy chỉ sợ tình cảnh của đám người trong Thiên Thần Học Viện càng không tốt hơn.
Lúc này, người Xích Nhật Đế Quốc nhảy ra, rõ ràng là tìm chết.
Trên đường phố, mười mấy bóng người nằm dưới đất, đã tắt thở, đám đông hoàn toàn bối rối.
Giết người ngay trên đường, sau đó nghênh ngang rời đi, ai vậy?
Không bao lâu, trong một tửu lâu đắt khách ở Đế Đô.
Một thanh niên mặc trang phục màu trắng, môi đỏ mặt trắng đang cười ha ha, trái ôm phải ấp, nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp trong lòng.
- Bản điện hạ ở trong đế quốc tập võ học văn suốt cả ngày, đầu cũng sắp bị rỉ rét rồi. Thật may, lần này tên khốn kiếp Xích Như Hỏa kia chết, phụ hoàng bảo ta tới đây điều tra chuyện này, thuận tiện giết kẻ giết người tên gì nhỉ... Tần Trần!
- Lúc này mới để cho ta có thời gian ở chỗ này ung dung tự tại.
- Hì hì, tứ hoàng tử nói đúng, Xích Như Hỏa vừa chết, ngài lại càng nắm chắc vị trí thái tử hơn!
- Nói nhảm!
Lúc này, Xích Nguyệt Thăng mỉm cười, nói:
- Trong khoảng thời gian này, cứ chờ Tần Trần trở về là được rồi. Nếu thằng nhóc kia xấu số, chắc hẳn đã bị người của Vân Lam Đế Quốc trực tiếp giết chết. Như vậy cũng tốt, tướng quân Xích Phần Thiên đỡ phải ra tay!
- Dù sao, giết người ở trong Đế đô của Bắc Minh Đế Quốc còn muốn chạy, cũng không dễ dàng. Hơn nữa, ta nghe nói Tần Trần này có chút quan hệ với Thánh Đan Các?
- Điện hạ nói phải.
Lúc này, hai ba người đứng xung quanh hắn đều chắp tay tán thưởng.
Hơn một tháng trước, Xích Nhật Đế Quốc nhận được tin tức hoàng tử Xích Như Hỏa bị người ta giết chết.
Đối với chuyện này, Bắc Minh Đế Quốc chẳng những không tỏ chút thái độ hối lỗi, thậm chí không truy nã hung thủ để đưa về Xích Nhật Đế Quốc để bọn họ xử lý.
Hoàng đế Xích Thiên Hoành tức giận, lập tức phái hắn tới mang đầu của Tần Trần trở lại.
Không chỉ vậy, bây giờ Xích Nhật Đế Quốc đã liên kết với mấy đại đế quốc xung quanh, một khi giết Tần Trần xong, lại cầm theo đầu của Tần Trần về, bọn họ sẽ bao vây tấn công Bắc Minh Đế Quốc.
Lần này, cuối cùng cũng đến lượt tứ hoàng tử Xích Nguyệt Thăng hắn trổ hết tài năng.
- Xích Như Hỏa, ngươi chết quá tốt, quá tốt ha, ha ha...
Xích Nguyệt Thăng càng nghĩ càng hài lòng.
Tần Trần chẳng qua là tu vi Linh Đài cảnh mà thôi. Thượng tướng quân Xích Phần Thiên chính là Linh Phách cảnh, giết hắn còn không phải dễ dàng sao?
Chuyện này… quá dễ dàng.
Hắn chỉ cần tiếp tục chờ đợi là được rồi.
Hắn chờ đợi ở trong Bắc Minh Đế Quốc không bị ràng buộc, cũng sống càng tiêu sái hơn.
Nhìn hai giai nhân bên cạnh, một hơi nóng trào dâng trong lòng Xích Nguyệt Thăng.
- Những ngày tới, bản hoàng tử có thể thoải mái thả lỏng rồi!
Xích Nguyệt Thăng vừa dứt lời, căn bản không để ý tới mọi người ở đây, xoạt một tiếng, xé rách trang phục trên người hai nàng và đè người lên...
- Điện hạ, điện hạ, không hay rồi!
Đột nhiên, rầm một tiếng, có bóng người từ ngoài cửa xông vào.
Cửa gỗ bị đánh nát, hai bóng người ầm ầm quỳ xuống đất.
Vẻ mặt Xích Nguyệt Thăng lạnh lùng, nhưng động tác không hề dừng lại, bất mãn nói:
- Chuyện gì mà hoảng hốt lo sợ như vậy? Không thấy bản hoàng tử đang bận sao?
- Điện hạ, không hay rồi. Thượng tướng quân Xích Phần Thiên bị người ta giết chết ngay bên đường!
Cái gì?
Sống lưng Xích Nguyệt Thăng chợt ớn lạnh, lập tức cảm giác hơi nóng dưới thân không còn, co quắp, ngồi bệt xuống đất.
- Đi!
Cái gì?
Mấy người đều sửng sốt.
- Mẹ nó, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Đi bây, đi ngay lập tức, trở về Xích Nhật Đế Quốc bẩm báo với phụ hoàng về chuyện này!
Lúc này, vẻ mặt Xích Nguyệt Thăng xám như đất, kéo quần áo đánh xoạt một tiếng rồi chạy.
Đùa kiểu gì vậy?
Xích Phần Thiên là chiêu bài bảo toàn tính mạng của hắn lần này, không ngờ lại bị người ta giết chết, hắn còn ở lại đây, chính là cô nương xinh đẹp không mặc quần áo lập tức có khả năng gặp phải nguy hiểm!
- Tứ hoàng tử, ngài muốn đi đâu?
Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Đó chính là Minh Vũ thái tử.
Minh Vũ nhìn về phía Xích Nguyệt Thăng nói:
- Ngươi tới cũng tới rồi, không tìm tới hoàng thất ta, để chúng ta cố gắng tiếp đón sao?
Xích Nguyệt Thăng nhìn thấy Minh Vũ xuất hiện, gương mặt hoàn toàn trắng bệch.
Xong đời rồi!
...
Xe ngựa lao nhanh về phía trước. Lúc này, Tiểu Thanh di chuyển không ngừng nghỉ, một đường lao về phía khu ba mươi sáu của Thiên Thần Học Viện.
Cuối cùng, xe ngựa dừng lại vững vàng ở cửa khu ba mươi sáu.
Tần Trần xuống xe, nhìn khu ba mươi sáu.
Hắn đi thẳng vào khu vực của đám người mình trong đó.
Vào giờ phút này, một dãy nhà riêng kia đều bị phá hủy, mặt đất thoạt nhìn càng bừa bãi ngổn ngang hơn.
Tần Trần nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt rét lạnh.
- Không tệ, không tệ. Không ngờ ta mới rời đi hơn một tháng, tổ chim cũng bị người ta lấy mất!
Trên mặt Tần Trần xuất hiện nụ cười mỉm.
Chỗ này như vậy, sợ rằng đám người còn lại càng không tốt.
- Nhanh lên, tên mập đáng chết!
Một tiếng quát đột nhiên vang lên ở lối rẽ.
Lúc này, mấy bóng người chậm rãi xuất hiện.
Ở trước mấy bóng người đó là một "tên mập" đang kéo một chiếc xe chở phân, chậm rãi đi tới.
Sau lưng tên mập là mấy nam nữ ăn mặc đẹp, khẽ mỉm cười.
Một người trong đó cầm cây roi trong tay, thỉnh thoảng quất vào trên người tên mập này, cười ha ha nhìn mấy nàng còn lại.
- Thư Nhã, thằng nhóc này trông kém cỏi như vậy, ta thật sự không thể tưởng tượng được trước đây ngươi làm sao có thể ở cùng với hắn?
Người thanh niên kia mặc trường sam, ống tay áo được xắn lên, trong tay cầm cây roi, cười ha hả nói:
- Ta thấy thằng nhóc này rất thích hợp với công việc quét dọn vệ sinh, cả ngày kéo xe chở phân, người cũng rất giống phân!
- Lỗ Vận sư huynh, ngươi lại trêu ghẹo ta rồi!
Nữ tử tên là Thư Nhã kia lộ ngực, đi tới cọ vào người thanh niên kia, nói:
- Tên mập này căn bản không biết gì, lúc đó ta cũng không có cách nào, chỉ có thể ở cùng hắn, nếu không phải nhìn trúng hắn đi theo Tần Trần, muốn kiếm chút lợi ích tu luyện từ trên người hắn sao?
- Tần Trần này đối xử với tên mập này cực tốt, rất nhiều linh đan linh khí đều có thể tùy tiện dùng, nhưng ta đều cho ngài, ngay cả cơ thể quý giá nhất này cũng cho ngài...
- Ha ha...
Nghe được lời này, Lỗ Vận lại vung roi đánh lên người tên mập, cười to nói:
- Tên mập này còn ảo tưởng cùng ngươi trải qua đêm tuyệt vời, không ngờ được ta đã lấy trước, ha ha...
- Tên mập, công việc kéo phân này là thích hợp với ngươi nhất đấy, bằng không, ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn!
Một roi đánh xuống bóng dáng mập mạp kéo phân kia. Lúc này, trang phục sau lưng hắn đã tách ra, máu chảy ra đầm đìa.
Nhưng đôi tay kia vẫn nắm chặt càng xe, không nói một lời.