Cùng lúc đó, Tần Trần dẫn theo hai mỹ nữ Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi làm bạn, ngồi xe ngựa một đường xuất phát, đi về phía Bắc Minh Đế Quốc.
- Lão què, bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, sau này phải chuyên tâm đánh xe cho bản công tử, hiểu chưa?
- Công tử yên tâm!
Tâm tình Thiên Động Tiên rất tốt, cười ha hả nói:
- Sau này, lão hủ sẽ im lặng làm một lão nô đánh xe, hầu hạ công tử!
- Lăn!
Tần Trần cười mắng:
- Ta có Tử Khanh và Sương Nhi hầu hạ, đâu cần tới ngươi?
Lúc này bên trong xe ngựa, Tần Trần ngồi ngay ngắn ở giữa, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi chia nhau ra ngồi hai bên.
Một người mặc váy dài màu xanh ngọc bích, một người mặc váy ngắn màu hồng, kết hợp với gương mặt tuyệt sắc và dáng người giống như nụ hoa chớm nở của hai người, không thể không nói là cảnh đẹp ý vui.
Tần Trần cười nhạt nói:
- Có lẽ hai người các ngươi phải mau chóng trưởng thành lên.
- Công tử yên tâm.
Diệp Tử Khanh chậm rãi nói:
- Lần này trên đường về, ta chắc chắn có thể đạt đến Linh Luân cảnh ngũ trọng!
- Đến lúc đó, ta nhất định có thể bảo vệ được công tử.
Vân Sương Nhi cũng nói:
- Sương Nhi đại khái có thể lên tới Linh Hải cảnh thất trọng. Sau khi đến Linh Đài cảnh nhất trọng, ta cũng có thể chia sẻ bớt nỗi lo cho công tử.
Lúc này, Tần Trần lắc đầu.
- Không không không, ta nói không phải ý này. Ý ta nói là các ngươi phải mau chóng lớn lên, trổ mã xinh đẹp như nước phù dung, như vậy công tử ta mới tiện ra tay.
Tần Trần vừa nói ra lời này, hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi đều đỏ mặt.
Các nàng chưa quên mình là tỳ nữ của Tần Trần.
Tỳ nữ chính là vào lúc cần thiết, chắc hẳn sẽ phải thị tẩm.
- Ha ha...
Nhìn gương mặt xinh đẹp mơn mởn của hai nàng, Tần Trần cười ha ha.
Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi biết Tần Trần lại đang trêu ghẹo các nàng.
Rõ ràng hai người còn lớn hơn Tần Trần một hai tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Trần hình như đanh đá chua ngoa thành tinh, bình thường đều có thể làm cho các nàng chịu thiệt.
- Được rồi, nói chuyện nghiêm túc!
Lúc này, Tần Trần nhìn hai người nói:
- Cửu Chuyển Linh Lung Thể và Hỗn Độn thể đều thuộc về thể chất tương đối hiếm thấy.
- Hiện nay, hai người các ngươi đều đang tu hành linh quyết ta cho các ngươi. Hai môn linh quyết này đã trải qua thử thách của kỷ nguyên trước, không có tỳ vết nào.
- Các ngươi chỉ cần làm theo từng bước, đi từng bước là được. Về phần nâng cao cảnh giới sẽ rất nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
- Trong khoảng thời gian này, các ngươi chuyên tâm tu luyện, có gì không hiểu thì lập tức hỏi ta là được rồi.
- Vâng!
- Vâng!
Hai nàng đều ngoan ngoãn gật đầu.
- Công tử, Sương Nhi có một chuyện không rõ!
Lúc này, Vân Sương Nhi đột nhiên nói:
- Công tử trên thông thiên văn dưới rành địa lý, có thể nói là không gì không biết, nhưng vì sao... không nâng cao cảnh giới của mình nhanh hơn?
- Con đường võ đạo vốn cần phải đóng vững đánh chắc. Hai người các ngươi chính là Hoàng thể, thể chất đặc biệt. Ta chẳng qua là một phàm thể, nâng cao cảnh giới tu hành quá nhanh sẽ dẫn đến tu vi bất ổn.
- Các ngươi sẽ không tồn tại vấn đề này, bởi vì cơ thể các ngươi vốn đã được trời đất sủng ái, nâng cao cảnh giới nhanh chóng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vân Sương Nhi tiếc hận nói:
- Đáng tiếc...
- Đáng tiếc gì?
Tần Trần cười nói:
- Tuy là phàm thể nhưng ta lại cho rằng đây là thể chất tốt nhất.
Lời nói này lại làm cho Hai người Vân Sương Nhi và Diệp Tử Khanh không hiểu, nhưng Tần Trần không nói nhiều.
- Trước đây công tử chính là võ giả Tinh mệnh, mở ra Tinh môn, lấy lực ngôi sao rót vào cơ thể, phối hợp với linh khí tu luyện, lực ngôi sao gột rửa, cộng thêm linh quyết ngôi sao phối hợp, tuyệt đối sẽ không yếu hơn chúng ta.
Diệp Tử Khanh chậm rãi nói.
Trời đất mênh mông, dù sao những gì bọn họ biết cũng có hạn.
Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể cùng với Thần thể trong truyền thuyết, còn có một vài thể chất đặc biệt ví dụ như Hỗn Độn thể của Vân Sương Nhi, tuy nói rất mạnh mẽ, vừa sinh ra đã tốt, chính là đứa con được ông trời sủng ái.
Nhưng võ giả Tinh mệnh mở ra Tinh môn, tập trung lực ngôi sao, tu luyện linh quyết ngôi sao lại càng là con cưng của trời.
Nếu thật sự phải nói giữa ba người ai mạnh ai yếu, đúng là không tiện so sánh.
Đáng tiếc, trước khi Tần Trần đạt được Linh Hải cảnh đã bị cướp mất tinh môn, bằng không, bây giờ Tần Trần chắc chắn càng khủng khiếp hơn.
Võ giả mở ra Tinh môn trước khi đạt được Linh Hải cảnh, Tinh môn chưa ổn định, cũng rất dễ xuất hiện tình trạng bị cướp đoạt mất.
Một khi đạt đến Linh Hải cảnh, Tinh môn gần như không có khả năng bị cướp đoạt nữa.
- Không có gì đáng để tiếc hận hết!
Tần Trần không để ý nói:
- Cho dù là phàm thể, ta cũng có thể bảo đảm, cuộc đời này, trong thiên địa này, ta sẽ là Đế Tôn chói mắt nhất!
Tần Trần nói ra với giọng điệu bình thản lại khiến cho Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi cảm giác thật sự có khả năng này.
Trong đường về, bốn người không quá vội, Tiểu Thanh cũng trở nên thảnh thơi nhàn nhã. Bọn họ mất khoảng một tháng mới tới biên giới Bắc Minh Đế Quốc.
- Chúng ta đi theo hướng bắc bốn ngày là có thể đến Lăng Vân Thành!
- Nếu trực tiếp trở lại trong Đế Đô, mười ngày là đến nơi. Nếu vòng qua Lăng Vân Thành lại phải mất mười ba ngày mới có thể đến Đế đô.
Lão què cung kính nói.
- Đã lâu không về nhà, chúng ta quay về thăm đi!
Lúc này, Tần Trần phất tay cười nói.
- Vâng!
Lăng Vân Thành là khởi điểm tất cả mọi thứ của hắn.
Lúc ký ức chưa dung hợp, cảnh giới Linh Hải cảnh đối với hắn chính là giấc mơ.
Nhưng trong một tháng đi đường, sau khi ăn Vân Trung Lam Yên Quả, thực lực của hắn từ Linh Đài cảnh ngũ trọng vững vàng tăng lên tới tu vi Linh Đài cảnh thất trọng.
Đối với hắn bây giờ, võ giả bốn linh cảnh căn bản không tính là gì cả.
Nơi này là khởi điểm của cuộc đời này, phụ thân, người thân của hắn đều ở đây.
Nghe được sắp về nhà, Tiểu Thanh lập tức dồn sức vào bốn chân, tăng nhanh tốc độ.
Không quá ba ngày, bọn họ đã đến Lăng Vân Thành.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa thành, Tần Trần mỉm cười, xuống xe ngựa.
- Phụ thân, ta đã trở về!
Tần Trần mỉm cười, bước vào bên trong thành.
- A...
Ầm một tiếng, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một bóng người đâm đập xuống đất, ngay trước mặt Tần Trần, toàn thân đầy máu, gương mặt trắng bệch.
- Hả?
Diệp Tử Khanh chợt nghiêm mặt, nói:
- Diệp Phong!
- Tiểu thư!
Nhìn thấy Diệp Tử Khanh, Diệp Phong lập tức đỏ mặt nói:
- Tiểu thư đi mau, Lăng Vân Thành bị người ta ra tay tấn công. Võ giả do Lâm gia chúng ta phái tới đây bảo vệ Tần gia đều bị giết chết rồi!
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, mặt Diệp Tử Khanh trắng bệch.
Lúc này, Tần Trần nhíu mày lại.
Diệp Tử Khanh giải thích:
- Công tử, lần trước, phụ thân ta đã phái hơn mười võ giả Linh Hải cảnh chờ ở trong Lăng Vân Thành, đề phòng xảy ra sự cố bất ngờ.
- Xem ra sự cố bất ngờ vẫn xảy ra!
Tần Trần xoay người nhìn Diệp Tử Khanh, cười nhạt nói:
- Đúng không?
Nụ cười này lại làm cho Diệp Tử Khanh thoáng ngây người.
- Đi, đi xem thử!
Bóng dáng Tần Trần lóe lên, nhanh chóng lao ra.
Lão què không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Tiểu Thanh cũng ò một tiếng, tăng nhanh tốc độ.
Hai người Vân Sương Nhi và Diệp Tử Khanh càng không dám chậm trễ.
Mấy bóng người nhanh chóng lao ra.
Vào giờ phút này, giữa ban ngày Lăng Vân Thành lớn như vậy lại nồng nặc mùi máu tươi.
Trên đường lớn lác đác không có mấy bóng người, tất cả đều lộ ra vẻ kỳ lạ.