Nếu Dương Nguyên tự tìm đường chết, vậy hắn càng không cần nương tay.
- Ngươi thả ra!
Vân Thành Vũ lại quát:
- Tiểu huynh đệ, ta không quan tâm ngươi là ai, nếu ngươi không thả ra, hôm nay ngươi giết Dương Nguyên điện hạ xong, chắc chắn cũng phải chết. Không chỉ có vậy, ta có thể bảo đảm, trên Cùng Bích Lạc dưới Hoàng Tuyền, ta sẽ tìm được người nhà bằng hữu của ngươi, tru di chín tộc của ngươi!
- Tru di chín tộc của ta?
Tần Trần cười nhạo nói:
- Tiểu quỷ, nếu không phải tổ tiên nhà ngươi còn có một tia họa linh sống sót ở trên đời, ta đã sớm hoàn toàn xóa bỏ hai nhà Vân Lam các ngươi rồi, cút!
Cút!
Chỉ là một thiếu niên Linh Đài cảnh lại có thể bảo hắn cút!
Nếu không phải lúc này Dương Nguyên điện hạ đang ở trong tay người này, Vân Thành Vũ đã sớm lột sống người này rồi.
- Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả Dương Nguyên điện hạ ra, ta sẽ tha cho người nhà của ngươi không chết, bằng không...
Ầm...
Vân Thành Vũ chưa nói xong, vào lúc này một tiếng ầm đột nhiên vang lên.
Đầu Dương Nguyên hoàn toàn nổ tung giống như quả dưa hấu lớn.
Máu bắn lên mấy người Văn Sư xung quanh, lập tức dọa cho bọn họ hoàn toàn sốc.
Giết chết rồi!
Thật sự giết chết rồi!
Lúc này, Vân Thành Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình cũng muốn vọt ra ngoài.
Tiêu đời rồi, đường đường là thất hoàng tử của Linh Ương Thượng Quốc, đệ đệ của Thái tử Linh Ương Thượng Quốc hiện nay lại chết ở trong Vân Lam Đế Quốc.
Chỉ sợ Linh Ương Thượng Quốc sẽ phát điên mất!
- Khốn kiếp, giết người này, giết người này cho ta!
- Dừng tay!
Trong phút chốc, một tiếng rít gào lập tức vang lên.
Một bóng người lao nhanh tới.
Vân Thành Vũ vừa nhìn thấy bóng người này, vẻ mặt vui mừng, vội vàng kêu lên:
- Tam ca!
Bốp!
Một tiếng tát rõ ràng vang lên, bóng người vừa xuất hiện này đã tát vào mặt Vân Thành Vũ.
- Khốn kiếp!
Một tiếng quát khẽ lập tức vang lên, Vân Thành Vũ hoàn toàn bối rối.
- Thái tử điện hạ...
Vân Thành Vũ nhìn tam ca trước mặt, hoặc nói chính xác hơn là thái tử Vân Hiên.
Lúc này, người này giống như một người xa lạ, không hỏi rõ đúng sai đã trực tiếp tát vào mặt hắn.
Người này thật sự là tam ca của mình sao?
- Câm miệng!
Lúc này, vẻ mặt Vân Hiên có phần dữ tợn, trầm giọng quát một tiếng.
Sau đó, hắn đi về phía Tần Trần, chắp tay nói:
- Tần công tử bị sợ hãi rồi. Cửu đệ ta không biết nguyên nhân trong đó, mong Tần công tử tha tội!
Ánh mắt Tần Trần lạnh lùng nhìn Vân Hiên, hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt.
Ầm ầm ầm...
Trong phút chốc, cơ thể mấy người Văn Sư và cao thủ Linh Luân cảnh trực tiếp vỡ nát, hóa thành sương máu.
- Người là do ta giết, không liên quan gì tới Vân Lam Đế Quốc các ngươi. Nếu Linh Ương Thượng Quốc có truy hỏi, bảo bọn họ đến Thiên Thần Học Viện của Bắc Minh Đế Quốc tìm ta!
Tần Trần phất tay một cái, từ trong linh trận này đi ra. Trong chớp mắt, tất cả linh trận đột nhiên biến mất, chỉ còn lại vết máu bắn đầy đất.
Thất hoàng tử và mấy cao thủ Kinh Luân cảnh do Linh Ương Thượng Quốc phái tới lần này đã hoàn toàn không còn tồn tại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Hiên nheo mắt.
Người này… thật sự là... bất chấp hậu quả!
Nhưng chuyện này, phải xử lý thế nào đây?
Vân Hiên nhìn theo bóng lưng Tần Trần rời đi, lúc này cũng không khỏi nhíu mày.
- Tam ca, chúng ta lại để cho thằng nhóc kia chạy đi như vậy sao?
Lúc này, trong lòng Vân Thành Vũ khó có thể bình tĩnh được.
- Ngươi câm miệng.
Vân Hiên lại khiển trách:
- Nếu không phải ta tới đây sớm một bước, thằng nhóc ngươi đã giống như Dương Nguyên rồi.
Cái gì?
Vân Thành Vũ sửng sốt.
- Đừng nói nhảm nữa, khâu thi thể của mấy người Dương Nguyên này lại, bỏ vào trong quan tài gỗ, đưa về Linh Ương Thượng Quốc. Về phần nói thế nào, ta sẽ lập tức qua xin chỉ thị của phụ hoàng!
Vân Hiên vừa dứt lời, đã vội vàng rời đi.
Tình hình không cho phép hắn chậm trễ, người chết lại là Dương Nguyên - thất hoàng tử Linh Ương Thượng Quốc, hơn nữa còn là đệ đệ ruột của thái tử Linh Ương Thượng Quốc Dương Khải Nguyên.
Có người nói Dương Khải Nguyên kia yêu quý đệ đệ này gần như phát cuồng.
Nếu hắn biết Dương Nguyên chết, không bùng nổ mới là lạ.
Nhưng kẻ giết người là Tần Trần, Tần Trần đấy!
Đây là nhân vật làm cho phụ hoàng và nhị thúc và lão tổ của mình cũng phải kiêng kỵ vạn phần.
Tuy hắn không biết Tần Trần rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng bây giờ thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Trong tửu lâu ở Lam Vân Thành, lúc này Tần Trần trở về với toàn thân đầy sát khí.
Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi đều sửng sốt.
- Công tử, sao vậy?
- Không có gì...
Tần Trần phất tay một cái, nói:
- Chẳng qua là gặp phải mấy kẻ không mở mắt, tiện tay giết chết thôi.
Tần Trần nhìn hai người, nói:
- Ta quan sát hai người các ngươi, thấy hiệu quả của Vân Trung Lam Yên Quả đã hoàn toàn khuếch tán trong cơ thể, tiếp theo, chỉ cần không ngừng hấp thu.
- Kể từ đó, cảnh giới thực lực của các ngươi chắc chắn sẽ tăng trên diện rộng. Đúng lúc, chúng ta khởi hành quay về thôi!
- Vâng!
Lão què bắt đầu lập tức chuẩn bị.
Bốn người cưỡi xe trâu rời khỏi Lam Vân Thành.
Lần này, Tần Trần đến đây, mục đích chủ yếu là để hoàn thành nguyện vọng trong long lão què.
Tiện thể giải quyết nỗi lo về sau của Vân Sương Nhi cùng với Vân Trung Lam Yên Quả.
Bây giờ mọi chuyện đã hoàn thành, bọn họ cũng nên rời đi.
Xe trâu chậm rãi rời khỏi Lam Vân Thành. Lần này, Vân Sương Nhi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Nàng đã nói rõ với phụ hoàng và mẫu hậu, sau này nàng sẽ đi theo bên cạnh Tần Trần, nghênh đón nàng chính là tương lai tươi sáng.
Hỗn Độn thể tu hành Hỗn Độn Ngọc Thân Quyết, đơn giản là tiến triển cực nhanh.
Tần Trần thể hiện ra sự mạnh mẽ, khiến người ta càng không thể tưởng tượng nổi.
Theo Tần Trần, có lẽ là quyết định lớn nhất cũng có lẽ là tốt nhất trong cả cuộc đời này của nàng!
Bất kể thế nào, lần này nàng đã có thể hoàn toàn không còn nỗi lo về sau nữa.
Lúc này, trong lòng Thiên Động Tiên cũng đặc biệt thông thuận.
Giải quyết kẻ địch trong lòng, tâm trạng của hắn rất tốt.
Về phần Diệp Tử Khanh, bản thân nàng đi theo bên cạnh Tần Trần sớm nhất, cũng hiểu rõ tất cả thủ đoạn của Tần Trần đáng sợ tới mức nào.
Có lẽ trong lòng Tần Trần, những điều đó căn bản không có gì gọi là đáng sợ.
Mỗi lần, Tần Trần luôn có thể cho thấy những chuyện khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
Giá giá...
Xe trâu vừa rời khỏi trong Lam Vân Thành, từng bóng dáng nhanh chóng lao đến.
Hai người dẫn đầu không ngờ chính là hoàng đế Vân Khinh Tiêu - Vân Lam Đế Quốc, cùng với viện trưởng Vân Lam Học Viện - Vân Khinh Ngữ.
- Tần công tử!
Hai người dừng lại ở trước xe trâu, chắp tay nói:
- Tần công tử rời đi chuyến này, Vân Lam Đế Quốc ta sẽ phái người đi theo, để bảo đảm an nguy cho Tần công tử!
- Nhị đệ, ngươi theo Tần công tử quay về Bắc Minh Đế Quốc!
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi thoáng ngây người.
Nhị thúc Vân Khinh Ngữ chính là cao thủ Địa Võ cảnh, còn là viện trưởng Vân Lam Học Viện, phụ hoàng lại có thể phái hắn đi theo!
- Không cần!
Tần Trần phất tay nói:
- Ta nhận tấm lòng của các ngươi, nhưng có lão què ở đây, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Tần Trần vừa dứt lời lại vẫy tay, Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch xuất hiện ở trong tay hắn.
- Nếu ta đã giết Dương Nguyên, ta nghĩ người của Linh Ương Thượng Quốc sẽ muốn tìm ta. Tuy nhiên hắn chết ở trong Vân Lam Đế Quốc các ngươi, ta cũng không muốn gây rắc rối cho các ngươi!
Tần Trần chậm rãi nói:
- Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch này tạm thời giao cho Vân Lam Đế Quốc các ngươi bảo quản, ta nghĩ có hai linh khí này, cho dù Linh Ương Thượng Quốc phẫn nộ, cũng sẽ không ra tay với các ngươi!
Cái gì!
Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi bên cạnh lập tức cứng người.