Người thanh niên vừa dứt lời đã phất tay.
Lúc này, mấy bóng người lần lượt đi tới, bao vây quanh Tần Trần.
- Thế nào? Các ngươi muốn động võ sao?
Tần Trần nhìn mấy người đó, vẻ mặt thản nhiên.
- Thằng nhóc, bản công tử cho ngươi cơ hội mở ra, đó là vinh hạnh của ngươi, biết không?
Người thanh niên cao ngạo nói:
- Ta nói cho ngươi biết, ta là Dương Nguyên - thất hoàng tử Linh Ương Thượng Quốc!
- Ồ!
Tần Trần ồ một tiếng, nói:
- Chuyện đó liên quan gì với ta chứ? Ngươi mua Linh Trận Cầu, bản thân không mở ra được, chỉ có thể chứng minh ngươi ngu ngốc thôi!
Tần Trần vừa dứt lời, xoay người lại muốn rời đi.
- Đứng lại!
Lúc này, Văn Sư bước tới, nhìn Tần Trần.
- Thằng nhóc, bây giờ chúng ta cho ngươi một cơ hội, mở ra Linh Trận Cầu, nếu không sẽ phải chết ở đây!
Văn Sư lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng nơi này là Vân Yên Các thuộc sự sở hữu của Vân Lam Đế Quốc, chúng ta lại không dám giết người. Ở trong mắt của Linh Ương Thượng Quốc ta, Vân Lam Đế Quốc chẳng qua chỉ là một đế quốc thôi.
Ở trên đại lục, nước, đế quốc, thượng quốc, cương quốc không phân chia đẳng cấp quá rõ ràng, nhưng ai cũng biết chênh lệch giữa chúng.
Nghe được lời này, Tần Trần hơi nhếch môi.
- Được rồi được rồi!
Tần Trần khoát tay, vẻ mặt chán chường nói:
- Xem ra, nếu hôm nay ta không mở ra, các ngươi sẽ không bỏ qua ta.
- Nhưng ta muốn nói, nếu ta mở ra Linh Trận Cầu, các ngươi phải thả ta ra, ta còn không muốn chết đâu.
Nghe được lời này, trên mặt Dương Nguyên xuất hiện một nụ cười nhạt.
- Đó là chuyện tất nhiên.
Dương Nguyên cao ngạo nói:
- Từ trước đến nay, bản hoàng tử đã nói là làm!
- Được!
Lúc này, Tần Trần nhận lấy Linh Trận Cầu, ngón tay điểm một cái. Từng linh văn nhẹ nhàng bay ra.
Văn Sư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt lóe lên.
Trình độ linh văn của người này tinh diệu tuyệt luân, hơn nữa tốc độ ra tay rất nhanh. Tuy hắn là Linh Trận Sư cấp ba cũng kém hơn nhiều.
Chẳng bao lâu, một tia sáng bay lên.
Quả cầu sắt này giống như một bông hoa sen nở rộ trong bùn thối, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Đúng là một quả Linh Trận Cầu thật!
Lúc này, Dương Nguyên hưng phấn nói:
- Trên người có một quả Linh Trận Cầu cấp bốn, cho dù bị cao thủ Linh Phách cảnh bao vây tấn công, trực tiếp thi triển linh trận trong Linh Trận Cầu, cũng có thể bảo đảm tính mạng không cần lo lắng!
Linh Trận Cầu chính là dùng kim loại đặc biệt chế tạo ra, sau đó nhét linh trận đã bố trí xong vào trong đó.
Thời điểm quan trọng, có thể lập tức phóng linh trận trong đó ra ngoài, uy lực rất mạnh.
- Văn Sư quả nhiên là kiến thức cao minh, bản hoàng tử bội phục!
- Điện hạ nói quá lời rồi!
Hai người Dương Nguyên và Văn Sư nhìn Linh Trận Cầu chớp hiện ánh sáng, đều cười tươi như hoa.
- Thằng nhóc, ngươi đưa Linh Trận Cầu cho ta!
Dương Nguyên cao ngạo nói:
- Ta sẽ giữ lời hứa, tha chết cho ngươi.
- Ồ, thật sao?
Lúc này, Tần Trần cầm Linh Trận Cầu trong tay, cười nhạt nói:
- Lời hứa của ngươi à? Vậy ta cũng muốn tuân theo quy tắc chuẩn của ta!
- Quy tắc chuẩn của ngươi?
Dương Nguyên cười nhạo nói:
- Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật cho ta. ngươi không thể đắc tội Linh Ương Thượng Quốc được đâu. Thằng nhóc, biết tiến biết lui mới là chuyện tốt.
- Ta tặng lại lời đó cho ngươi, biết tiến biết lui mới là chuyện tốt.
Tần Trần liếc mắt nhìn mấy người kia, nói:
- Đừng nói đế quốc, thượng quốc gì với ta. Trong mắt Tần Trần ta, kẻ nào chọc cho ta không vui, ta nên giết sẽ giết, nên diệt lại diệt!
- Đây vốn chỉ là một quả Linh Trận Cầu, ta lười so đo với các ngươi, nhưng bây giờ...
- Ta thật sự nhàn rỗi, lại tính toán với các ngươi!
Vù vù vù...
Tần Trần vừa dứt lời đã vung bàn tay lên, từng tiếng xé gió vang lên.
Trong phút chốc, Linh Trận Cầu này vỡ ra.
Từng linh văn khuếch tán ra, kèm theo một khí tức đặc biệt.
- Chẳng qua là một quả Linh Trận Cầu cấp bốn mà thôi...
Tần Trần búng ngón tay một cái. Đột nhiên, từng linh văn tràn ngập trong cả đại điện Vân Yên Các.
Phạm vi mấy trăm thước đã trực tiếp bị linh văn ràng buộc, mấy bóng người Dương Nguyên, Văn Sư cũng bị nhốt ở trong đó.
Tần Trần bước vào trong linh trận.
- Mời những người không liên quan tránh ra. Nếu tổn thương người vô tội sẽ không tốt đâu!
Tần Trần vừa nói ra lời này, những bóng dáng bị phong tỏa ở trong linh trận lùi lại từng bước.
Lúc này, trong phạm vi trăm thước chỉ có Tần Trần và đám người Dương Nguyên.
- Ngươi điên rồi!
Dương Nguyên tức miệng mắng:
- Đây chính là một quả Linh Trận Cầu cấp bốn, ai cho ngươi trực tiếp phóng ra? Ngươi biết thứ này có giá trị thế nào không? Cho dù mười cái mạng của ngươi cũng không đổi được đâu!
- Nói nhảm quá nhiều!
Tần Trần lười dài dòng, giơ bàn tay lên.
Trong không trung phía trước cơ thể của Dương Nguyên đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay kia nắm chặt lấy cổ của Dương Nguyên.
- Điện hạ!
Lúc này, mấy người Văn Sư mới cảm giác không ổn.
Thằng nhóc này... điên thật rồi.
- Mau thả điện hạ ra!
Mấy người muốn ngăn cản, nhưng thực lực Linh Luân cảnh rất mạnh mẽ, vào lúc này, bọn họ căn bản không có cách nào ngăn cản được. Bọn họ muốn xông về phía Tần Trần trong linh trận, nhưng cơ thể căn bản không có cách nào nhúc nhích được.
Văn Sư lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ, Dương Nguyên điện hạ chính là đệ đệ của Dương Khải Nguyên - Thái tử Linh Ương Thượng Quốc, rất được hoàng đế yêu thích. Nếu ngươi giết chết hắn, cho dù Vân Lam Đế Quốc là một trong mười đại đế quốc cũng sẽ gặp tai ương. Đến lúc đó, người nhà của ngươi...
- Xin lỗi, ta không phải là người của Vân Lam Đế Quốc!
Tần Trần mỉm cười nói:
- Còn nữa, ta giết người không hỏi bối cảnh.
Tần Trần vừa dứt lời, bàn tay lại dùng sức.
- Dừng tay!
Vào lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Ngay lập tức, rất nhiều binh lính cầm binh khí trong tay trực tiếp lao vào trong đại điện.
Đám người đang đứng xem náo nhiệt hoàn toàn kinh sợ.
Đây là quân hộ vệ hoàng gia của Vân Lam Đế Quốc!
Một người thanh niên dẫn đầu để xõa tóc, trên người mặc trường sam màu xanh lam, lộ ra khí độ bất phàm, vẻ mặt khẩn trương.
- Ta không quan tâm ngươi là ai, mau thả Dương Nguyên điện hạ ra!
Người thanh niên kia trực tiếp quát lớn.
- Vân Thành Vũ, đây là thái độ của Vân Lam Đế Quốc các ngươi sao?
Lúc này, Dương Nguyên nhe răng nhếch miệng, giọng nói nức nở.
- Bản hoàng tử chính là thất hoàng tử của Linh Ương Thượng Quốc, đại biểu cho phụ hoàng và đại ca của ta tới bàn bạc về chuyện hôn lẽ giữa công chúa các ngươi - Vân Sương Nhi và đại ca của ta!
Dương Nguyên tức giận nói:
- Ngươi lại có thể để sinh mạng của ta bị uy hiếp ngay trong Vân Lam Đế Quốc các ngươi. Vân Lam Đế Quốc các ngươi cứ chờ Linh Ương Thượng Quốc ta điên cuồng trả thù đi!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của người thanh niên kia hoàn toàn khó coi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Hắn chuyển tầm mắt sang phía Tần Trần, quát:
- Ta là Vân Thành Vũ - Cửu hoàng tử hoàng thất Vân Lam Đế Quốc, lần này nhận lệnh tiếp đón Dương Nguyên điện hạ. Ngươi mau thả Dương Nguyên điện hạ ra!
- Bằng không, ngươi sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho Vân Lam Đế Quốc chúng ta đấy, ngươi hiểu không?
- Ta lấy thân phận hoàng tử bảo đảm, ngươi thả Dương Nguyên điện hạ ra, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
Hắn vừa nói dứt lời, trong đại điện lại trở nên yên tĩnh.
- Ngươi lấy thân phận hoàng tử ra bảo đảm?
Tần Trần liếc mắt Vân Thành Vũ, nói:
- Ta muốn giết ai, liên quan gì tới ngươi?
- Ngươi...
- Đừng nói là ngươi, cho dù phụ thân của nhà ngươi ở đây, ta muốn giết người này, hắn cũng không dám nói gì. Tiểu quỷ, cút sang một bên!
Lúc này, vẻ mặt Tần Trần bình tĩnh, giọng điệu càng bình tĩnh hơn.
Một quả Linh Trận Cầu thôi, hắn vốn không muốn tranh đoạt, Dương Nguyên mua thì thôi, nếu tỏ ra khiêm tốn xin chỉ giáo, nhờ hắn mở ra giúp, có lẽ tâm tình hắn tốt sẽ mở ra hộ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại mũi chó hướng lên trời, tự tìm đường chết!