Thần Đạo Đế Tôn

Chương 229: Linh trận cầu

Chương Trước Chương Tiếp

- Mười hai quả, người này điên rồi sao?

Vân Khinh Ngữ không nhịn được nói:

- Hắn có biết, ở trong các đế quốc khác, cống hiến một quả Vân Trung Lam Yên Quả cho hoàng đế của bọn họ cũng đủ để thu được thân phận đứng đầu một quận thành không?

- Hoàng thúc, hắn căn bản không quan tâm tới Vân Trung Lam Yên Quả.

Lúc này, Vân Sương Nhi cố ép xuống những lời mình muốn nói.

Nếu để phụ thân và thúc thúc biết, Tần Trần chuẩn bị mười hai quả là tính cả người bên cạnh mình, chỉ sợ bọn họ càng muốn nôn ra máu.

- Cho!

Lúc này, Vân Khinh Tiêu phất tay nói:

- Đợi lát nữa, ta sẽ tự mình đưa cho hắn.

- Mười hai quả, một quả cũng không thiếu!

- Nữ nhi xin cáo lui!

Lúc này, Vân Sương Nhi cúi người rời đi.

- Khoan đã, Sương Nhi.

Vân Khinh Tiêu vội vàng nói:

- Tần công tử có nói bao giờ hắn sẽ rời đi không?

- Không...

- Hả?

Trong lòng Vân Khinh Tiêu đúng là sợ rồi.

Lời lão tổ nói, hắn không dám không nghe. Nhưng nếu Tần Trần tiếp tục dùng công phu sư tử ngoạn như vậy, cho dù Vân Lam Đế Quốc có là một trong mười đại đế quốc, căn bản cũng không chịu nổi.

...

Trong Vân Lam Các, Tần Trần nhìn khay đựng Vân Trung Lam Yên Quả trước mặt, mỉm cười.

Vân Trung Lam Yên Quả tốn năm nghìn năm mới chín được một quả, nhưng đối với Tần Trần lại không tính là quý giá.

So với hắn từng sống qua năm tháng dài dằng dặc, đời đời kiếp kiếp, năm ngàn năm quá ngắn ngủi...

- Ba người các ngươi, mỗi người một viên!

Lúc này, Tần Trần lấy ra ba qua, nói:

- Vân Trung Lam Yên Quả có tác dụng rất mạnh, đối với võ giả mở ra Linh Hải, tập trung Linh Đài, Linh Luân, Linh Phách đều có trăm lợi không hại.

- Tuy nhiên, các ngươi phải ghi nhớ kỹ, trong mười hai canh giờ sau khi ăn quả này không thể vận dụng một tia linh khí nào.

Ba người nghe được lời căn dặn của Tần Trần, đều gật đầu.

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôn sau, mấy người đều ở trong phòng tu hành. Tần Trần không vội dùng Vân Trung Lam Yên Quả, ngược lại một mình rời khỏi Vân Lam Các, đi dạo ở trong Vân Lam Đế Đô.

Trong Lam Vân Thành lớn như vậy, người đến người đi, cảm giác khác hẳn với Bắc Minh Đế Quốc.

- Vân Yên Các!

Hắn vô tình đi tới một đường phố sầm uất, nhìn tòa nhà có khắc ba chữ lớn Vân Yên Các ngay chính giữa mới dừng lại.

Vân Yên Các là phòng đấu giá lớn nhất ở Vân Lam Đế Quốc, có người nói nó thuộc sự quản lý của hoàng thất Vân Lam Đế Quốc.

Tần Trần bước vào trong Vân Yên Các.

- Khách quý, hoan nghênh hoan nghênh, không biết công tử cần gì?

Lúc này, một quản sự tiến tới đón tiếp, nhiệt tình nói.

- Ta chỉ tùy tiện xem thôi.

Tần Trần phất tay, bắt đầu đi dạo trong đại sảnh tầng một.

Chín đời chín kiếp, hắn gặp qua không ít nơi bán đấu giá như vậy, hễ là tầng một, gần như đều do một số võ giả mạo hiểm tính mạng nhận được đồ, cầm đến đây tự mình ước lượng giá bán ra.

Có lẽ một miếng sắt vụn lại che giấu linh quyết vô thượng, cũng có thể chỉ là một miếng sắt vụn đơn giản.

Cho nên khách hàng đi xem lướt qua ở đây hoặc không có tiền, nghèo rới mùng tơi, hoặc là chơi trò ăn may.

Thử ngẫm lại xem, tốn số lượng mấy viên linh thạch ít ỏi lại có thể mua được trân bảo có giá trị hơn một nghìn viên, thậm chí hơn vạn viên linh thạch, suy nghĩ thôi cũng khiến cho người ta kích động.

Đương nhiên, nếu nhìn hoa mắt, cũng chỉ lãng phí mấy viên linh thạch thôi.

Tần Trần đi qua phía trước từng quầy bán hàng, tùy ý quan sát.

- Hả?

Ánh mắt rơi vào một quầy hàng trước mặt, Tần Trần chợt tập trung tinh thần.

- Công tử coi trọng thứ gì sao? Tất cả vật phẩm trên quầy hàng của ta đều chỉ có giá mười viên linh thạch, tùy ý chọn. Một thứ mười viên, mười viên linh thạch, ngươi không mua sẽ thiệt đấy, không mua được trả lại. Mười viên linh thạch, có lẽ ngươi có thể mua một chuyện vui mừng lớn.

Tần Trần nhìn chằm chằm vào người này với ánh mắt kỳ lạ, ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng lựa chọn một quả cầu sắt trông đầy rỉ sắt.

Mặt ngoài của quả cầu kia hiện ra những vết rỉ rét loang lổ, thỉnh thoảng có một tia linh quang xuất hiện.

- Ánh mắt công tử thật tốt, thứ này là do ta mạo hiểm tính mạng lấy từ...

- Đừng nói nhảm nữa, mười viên linh thạch.

Tần Trần vung bàn tay lên, lại muốn giao tiền.

- Công tử, những vật khác đều mười viên linh thạch, món đồ này ít nhất phải năm mươi viên linh thạch.

Lúc này, nam tử bán hàng rong lại nhếch miệng cười, lộ ra cả hàng răng vàng không sót cái nào.

- Năm mươi viên?

Tần Trần nhíu mày.

- Vậy ta không mua nữa!

Tần Trần vừa dứt lời, xoay người rời đi.

- Chờ đã, công tử chờ đã !

Lúc này, chủ quán sốt ruột nói:

- Mười viên, bán mười viên linh thạch!

- Vừa nãy ta chỉ đùa thôi, công tử đừng để ý!

Tần Trần giao mười viên linh thạch, nhìn quả cầu sắt rỉ rét này, khẽ gật đầu.

- Khoan đã!

Đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Sáu, bảy người chậm rãi bước tới trước gian hàng.

Một thanh niên dẫn đầu thoạt nhìn ngoài hai mươi tuổi, mặc trang phục sang trọng, cùng với một khí chất cao ngạo.

- Ta muốn quả cầu sắt này!

Người thanh niên cười nhạt nói:

- Một trăm viên linh thạch, bán cho ta đi!

Lời này vừa nói ra, chủ quầy bán hàng rong ngớ người ra.

Một trăm viên!

Trời ơi!

- Được được được!

Chủ quán hàng rong sốt ruột vội vàng gật đầu, nhìn về phía Tần Trần nói:

- Vị công tử này, thật ngại quá, ta trả lại công tử mười viên linh thạch, ta không bán cho công tử nữa!

Lúc này, Tần Trần nhíu mày lại.

- Được!

Tần Trần xoay người rời đi, không nói nhiều.

Người thanh niên kia cầm lấy quả cầu sắt rỉ rét, nhìn nam tử trung niên bên cạnh hỏi:

- Văn Sư, cái này thật sự là Linh Trận Cầu sao?

- Đúng vậy!

Nam tử trung tuổi kia có dáng người thấp nhỏ khẽ gật đầu, nói:

- Tuyệt đối là đúng, hơn nữa còn là một quả Linh Trận Cầu cấp bốn!

Linh Trận Cầu cấp bốn.

Như vậy nói cách khác, bên trong ẩn chứa là một linh trận cấp bốn!

Lúc này, vẻ mặt nam tử trung niên dè dặt, dùng bàn tay nâng Linh Trận Cầu này lên.

Trong lúc đó, từng linh văn xuất hiện, trực tiếp tràn vào đến bên trong Linh Trận Cầu.

Nhưng không bao lâu, từng linh văn này lại đột nhiên biến mất.

- Hả?

- Văn Sư, sao vậy?

Người thanh niên không nhịn được nói.

- Điện hạ, lão hủ không có năng lực, không mở ra được!

Văn Sư cung kính nói.

- Không mở ra được?

Nghe được lời này, vẻ mặt người thanh niên lại càng vui mừng hơn, nói:

- Văn Sư ngài là Linh Trận Sư cấp ba cũng không mở ra được, đủ để chứng tỏ vật ấy không tầm thường.

- Vào thời điểm quan trọng, phát ra một quả Linh Trận Cầu sẽ lập tức tập trung trận pháp, hơn nữa còn là cấp bốn, đủ để giết chết một vị cường giả Linh Phách cảnh.

Sắc mặt của người thanh niên thoáng động, nhìn về phía bóng dáng Tần Trần mới rời đi.

- Văn Sư ngài không mở ra được, có lẽ thằng nhóc kia có cách!

Người thanh niên cười nói:

- Nếu không, sao hắn có thể chỉ chọn trúng quả Linh Trận Cầu này?

Người thanh niên vừa dứt lời, bước vội về phía trước.

- Ngươi… đứng lại!

Người thanh niên vừa dứt lời, nhìn về phía Tần Trần ra lệnh:

- Chính là ngươi đấy, đứng lại!

- Ta à?

Lúc này, Tần Trần thoáng ngây người.

- Ngươi đã mua Linh Trận Cầu, thế nào, còn có việc gì sao?

Tần Trần bình tĩnh nói.

- Có việc!

Người thanh niên mở miệng, nói:

- Nếu ngươi có thể nhìn ra đây là Linh Trận Cầu trân quý, vậy hẳn phải biết làm thế nào để mở ra được.

- Ngươi phải mở Linh Trận Cầu này ra giúp ta, mới có thể rời khỏi đây.

- Không có hứng thú!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Ta vốn mua Linh Trận Cầu nhưng bị ngươi chặn ngang, bây giờ ngươi còn bảo ta mở ra, có phải ngươi quá ngây thơ không?

- Không có hứng thú sao?

Người thanh niên nhếch miệng cười nói:

- Ta sẽ làm cho ngươi có hứng thú!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)