- Công tử, xin lỗi!
Vân Sương Nhi cúi đầu nói:
- Ta không ngờ chuyện này sẽ biến thành tình trạng như vậy.
- Chuyện này không liên quan tới ngươi. Lại nói, bọn họ cũng không giết chết được ta!
Tần Trần khẽ xoa đầu Vân Sương Nhi, cười nói:
- Yên tâm, chỉ cần Thiên Động Tiên báo thù xong, ta sẽ không làm gì Vân gia.
- Dù sao ngươi là tỳ nữ của ta, ta cũng không thể tiêu diệt cả nhà ngươi!
Nghe được lời này, Vân Sương Nhi âm thầm thở hắt ra một hơi.
Tần Trần trước mắt thâm sâu khó lường.
Nàng cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao Tần Trần chỉ cần nàng đáp ứng làm tỳ nữ, không cần dùng tới bất kỳ ấn pháp, cổ độc khống chế nào.
Hắn căn bản không lo lắng nàng sẽ phản bội!
Bởi vì phản bội chính là chết!
Mà giờ phút này, Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch được lực lượng của họa linh Lam Thanh Thanh và Vân Trung Phi bao quanh, bay nhanh đến bên cạnh Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ.
- Lão tổ!
- Lão tổ!
Lúc này, hai nhân vật có uy danh hiển hách ở Vân Lam Đế Quốc lại cung kính giống như đứa bé vậy.
- Đồ khốn kiếp!
Vân Trung Phi chửi nhỏ một câu, nói:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, bắt đầu từ hôm nay, Tần Trần nói cái gì thì là cái đó, bảo người làm gì thì người cứ làm đúng như vậy, hiểu chưa?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai huynh đệ lập tức thay đổi không ngừng.
Nói gì làm lấy? Bảo làm gì thì làm cái đó?
- Lão tổ, nếu Tần Trần bảo chúng ta tự sát thì sao?
- Nghe theo sẽ không sai được!
Vân Trung Phi lạnh lùng nói:
- Nếu dám không nghe theo, ta lập tức chém chết các ngươi.
- Vì sao?
Vân Khinh Tiêu không thể hiểu được, lại khẽ nói:
- Hắn chẳng qua là...
Bốp...
Một tiếng tát vang lên, Vân Trung Phi trực tiếp tát Vân Khinh Tiêu một cái, quát:
- Không vì sao hết. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, người thuận theo Tần Trần thì sống, người nghịch Tần Trần sẽ chết, vậy là được rồi!
Lam Thanh Thanh nhìn Tần Trần chỉ đứng cách đó có hơn mười bước, sau đó nhìn về phía hai huynh đệ bọn họ, dặn dò:
- Tương lai, người này chắc chắn sẽ trở thành nhân vật tỏa sáng trên Cửu U đại lục, thậm chí có thể sánh ngang với Cửu U đại đế năm xưa, càng khiến người ta không có cách nào đoán được, nhớ kỹ chưa?
Lời này vừa nói ra, hai người Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ đều khẽ gật đầu.
Lúc này, hai người Vân Trung Phi cùng Lam Thanh Thanh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ tự ý xuất hiện, còn chưa khiến cho Tần Trần nổi giận, như vậy là tốt lắm rồi.
Năm đó Họa Thánh vẽ tranh đã có năng lực quỷ thần khó lường, bọn họ quanh năm làm bạn với Phù Diêu Cầm và Linh Diên, chậm rãi dung nhập một tia hồn phách vào đó, trải qua năm rộng tháng dài đã hình thành họa linh.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đúng là phải cảm ơn Họa Thánh có công lực mạnh mẽ, bằng không chỉ sợ hôm nay con cháu hậu bối của hai người bọn họ sẽ bị giết sạch.
Vào giờ phút này, mọi người đều im lặng.
Tất cả mọi người đều đang theo dõi cuộc chiến trên không trung vẫn diễn ra càng lúc càng kịch liệt.
Thiên Động Tiên có tu vi Linh Phách cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Mà Lam Thiên Hùng chính là tộc trưởng Lam gia, là tồn tại vượt qua Linh Phách cảnh cửu trọng, đạt đến Địa Võ cảnh.
Hai người giao chiến, ai mạnh ai yếu, thật sự không thể nói chính xác được.
Nhưng lúc này, Tần Trần đứng ở đó không mở miệng, chẳng ai dám nói thêm một câu nào.
- Kinh Thiên Đích Bạo Trảm!
Vào lúc này, một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, từng ầm ầm càng lúc càng lớn truyền tới.
Sóng khí mạnh mẽ lập tức lan ra.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, tõm một tiếng, một bóng người đập xuống hồ nước trong Phượng Đường bên dưới.
Lúc này, một bóng người khác lại chậm rãi từ trong không trung hạ xuống.
Nhìn kỹ lại, người này chính là Thiên Động Tiên.
Chỉ là giờ phút này, Thiên Động Tiên thoạt nhìn cũng không dễ chịu gì.
- Công tử, chuyện của lão nô đã xử lý xong!
Thiên Động Tiên chắp tay nói:
- Đa tạ công tử!
Lúc này, trong hồ nước có máu loãng dần lan ra. Bóng dáng Lam Thiên Hùng cũng không xuất hiện nữa.
- Nếu vậy, sau này phải chuyên tâm đánh xe.
- Vâng!
Một vị cường giả Linh Phách cảnh cửu trọng có thể giết chết Cường giả Địa Võ cảnh nhất trọng, lại cam tâm tình nguyện đánh xe cho một thiếu niên mười sáu tuổi - tu vi Linh Đài cảnh ngũ trọng!
Chuyện này nói ra, ai dám tin?
- Tần công tử...
Lúc này, Vân Khinh Tiêu chắp tay nói:
- Nếu chuyện này đã giải quyết xong, vậy mời công tử đến trong hoàng cung của ta nghỉ ngơi!
- Không cần, cả Vân Lam Học Viện lớn như vậy, ta còn chưa đi dạo hết đâu.
Tần Trần phất tay, nói:
- Lý Lan Đình, đi tiếp!
- Dạ? À à, được, được!
Lúc này, Lý Lan Đình bước nhanh đuổi theo mấy người Tần Trần.
- Ngươi dẫn đường cho tốt, chắc chắn sẽ được trọng thưởng!
Bên tai Lý Lan Đình chợt nghe được một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, cơ thể cứng đờ.
- Viện trưởng...
Lúc này, Lý Lan Đình xiết chặt nắm đấm.
Hắn biết từ hôm nay trở đi, cuộc đời của mình có thể sẽ vì Tần Trần mà phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong Vân Lam Học Viện xuất hiện cảnh tượng khôi hài chưa từng có từ trước tới nay.
Mấy người xa lạ đi phía trước, một vị đệ tử ngoại viện dẫn đường, quý tộc hoàng thất Vân Lam Đế Quốc và cả viện trưởng Vân Lam Học Viện dè dặt đi theo cách đó mấy trăm thước.
Trong chớp mắt này, mọi người đều bối rối.
Rốt cuộc mấy người trước mặt này có lai lịch thế nào?
Một ngày trôi qua, có thế nói là sau lưng hai người Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ đều đầm đìa mồ hôi.
Đến bây giờ, bọn họ vẫn không có cách nào quên được lời hai vị lão tổ đã nói.
Rốt cuộc Tần Trần này có lai lịch gì, lại khiến cho hai vị lão tổ cho dù đã trở thành họa linh, vẫn cảm thấy khủng hoảng?
Buổi tối, hai huynh đệ đứng ở bên ngoài đại điện hoàng cung.
- Hoàng huynh, chuyện của Lam gia phải xử lý thế nào?
- Cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là Lam gia có ý định mưu phản!
Vân Khinh Tiêu thở hắt ra một hơi, nói:
- Chờ sau khi Tần Trần rời khỏi Vân Lam Đế Quốc hãy làm chuyện này, để tránh khỏi chọc cho hắn mất hứng!
- Vâng!
- Nhị đệ!
Vân Khinh Tiêu lại nói:
- Mấy ngày tới, ngươi phái người bảo vệ Tần Trần cẩn thận, không thể xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
- Vâng!
- Phụ hoàng!
Trong lúc hai người đang bàn bạc, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
- Sương Nhi, sao con không ở cùng với Tần công tử, mà lại tới đây?
- Phụ hoàng, ta tới biểu đạt ý của Tần công tử!
Vân Sương Nhi cười bất đắc dĩ nói:
- Tần công tử nói từ trước, công tử đi tới Vân Lam Đế Quốc chuyến này có ba mục đích!
- Một mục đích trong đó đã đạt được, Thiên Động Tiên giết Lam Thiên Hùng đã báo được thù.
- Vậy còn hai mục đích khác?
Vân Khinh Tiêu vội vàng hỏi.
Hắn thật sự sợ rồi, chỉ hy vọng Tần Trần có thể mau chóng rời đi.
- Còn một điều nữa, con là tỳ nữ của hắn, người của Vân Lam Đế Quốc không thể tìm tới gây rắc rối!
Lời này vừa nói ra, hai người Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ đều cười cay đắng.
Gây rắc rối?
Bây giờ, ai còn dám gây sự với Tần Trần nữa? Cung kính còn không kịp đấy.
- Một điều kiện cuối cùng là Vân Trung Lam Yên Quả.
Vân Trung Lam Yên Quả!
Lời này vừa nói ra, hai người Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữthoáng biến sắc.
- Vân Trung Lam Yên Quả là căn bản của Vân Lam Đế Quốc ta. Hơn nữa, nó cũng là lợi thế để Vân Lam Đế Quốc chúng ta xử lý mối quan hệ với các đế quốc lân cận, đồng thời cũng là vật phẩm tiến cống đối với một vài thượng quốc!
Vân Khinh Tiêu cắn răng nói:
- Mà thôi, Tần công tử muốn, chỉ có thể cho hắn một quả!
- Không phải một quả...
Lúc này, Vân Sương Nhi do dự nói:
- Là mười hai quả!
- Cái gì?
Hai người Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ hoàn toàn sốc rồi.