Tần Trần nhìn đám người, bực bội nói:
- Đừng nói là các ngươi, cho dù là lão tổ của các ngươi đến, ta muốn giết chết, cũng sẽ giết.
- Đưa Phù Diêu Cầm cho các ngươi à? Hoàn toàn là lãng phí của trời.
- Tử Khanh, ra tay!
Tần Trần ra lệnh luôn.
- Phụ thân, cứu ta!
- Ngươi dám!
Lúc này, Lam Thiên Hùng hãi hùng khiếp vía.
Ầm...
Nhưng trong nháy mắt, một tiếng nổ lớn vang lên, đầu của Lam Thiên Phi nổ tung, đã chết không thể chết nữa!
Tiêu rồi!
Đầu Vân Sương Nhi phát ra những tiếng ong ong.
Lúc này, Lam Thiên Hùng đã hoàn toàn nổi giận.
- Ta phải giết ngươi!
Lam Thiên Hùng rít gào một tiếng, trực tiếp bay lên.
- Ngươi phải qua được cửa ải của ta trước đã!
Lão què lập tức nghênh chiến.
- Tất cả mọi người… giết Tần Trần cho ta!
Lam Thiên Hùng bị ngăn cản, lập tức hạ lệnh.
- Giết ta à?
Tần Trần cười giễu cợt.
Lúc này, Diệp Tử Khanh đứng ở trước người Tần Trần, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Tần Trần không nhanh không chậm, trong tay xuất hiện một cây sáo.
- Các ngươi còn chưa đủ tư cách!
Hắn lười nói nhiều, vào lúc này, tiếng sáo chậm rãi vang lên.
Trong phút chốc, mấy bóng người lao tới lập tức ngây người.
Một tiếng sáo du dương lọt vào trong tai, ánh mắt mấy cường giả Linh Phách cảnh trở nên đờ đẫn, lập tức dừng lại.
Theo tiếng sáo lại vang lên, mấy cường giả Linh Phách cảnh này bắt đầu quay sang tự giết lẫn nhau.
- Linh Diên Địch!
Vân Khinh Tiêu hoàn toàn khiếp sợ.
Năm xưa, hai vị lão tộc Vân Lam Đế Quốc đã dùng âm tu nhập đạo, sử dụng hai linh khí có uy danh hiển hách chính là Linh Diên Địch và Phù Diêu Cầm.
Bây giờ, hai chí bảo này đều đang ở trong tay Tần Trần?
Lúc này, đôi mắt Vân Khinh Tiêu nhìn về phía Vân Khinh Ngữ.
Vân Khinh Ngữ lập tức hiểu rõ ý của đại ca, trực tiếp vung bàn tay lên. Phù Diêu Cầm nằm yên trong đình nghỉ mát đã lập tức xuất hiện ở trong tay của Vân Khinh Ngữ.
Hắn cũng là một võ giả âm tu, giỏi về sử dụng trường cầm.
Lúc này, hắn chắc chắn phải phá giải được sự mê hoặc từ tiếng sáo của Tần Trần khiến mấy cường giả Linh Phách cảnh Lam gia tự giết lẫn nhau.
- Vô tri...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Trần dừng thổi sáo, nhưng mấy cường giả Linh Phách cảnh vẫn không dừng lại.
Coong...
Chỉ là ngay lập tức, khi hai tay Vân Khinh Ngữ đặt trên Phù Diêu Cầm muốn đàn, lập tức có một lực đẩy cực mạnh chấn động ra.
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt Vân Khinh Ngữ trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp đập vào trên hòn giả sơn phía sau, ngã xuống đất rồi không dậy nổi nữa.
Tình huống gì vậy?
Trong chớp mắt này, tất cả mọi người đều bối rối.
Phù Diêu Cầm vẫn lơ lửng trong không trung, tản ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện, đứng ở trước mặt mọi người, lơ lửng bên cạnh Phù Diêu Cầm.
- Lam tổ!
Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, Vân Khinh Tiêu hoàn toàn bối rối.
- Các ngươi thân là hậu nhân của Vân gia, lại đại nghịch bất đạo đối phó với...
- Hử?
Lúc này, Tần Trần xoay người nhìn về phía bóng hình xinh đẹp kia, nhíu mày.
Bóng người kia lập tức hiểu ý, nói tiếp:
- Đại nghịch bất đạo như vậy, đối phó với người nắm giữ Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch, ta thấy trải qua hơn vạn năm, các ngươi đã hoàn toàn quên mất tổ huấn rồi!
- Lam tổ bớt giận!
Vân Khinh Tiêu lập tức quỳ rạp xuống đất.
Mấy người Vân Sương Nhi, Vân Hiên cũng lần lượt quỳ xuống đất dập đầu.
Lam tổ!
Bóng người này hiển nhiên là Lam Thanh Thanh – một trong hai người sáng lập ra Vân Lam Đế Quốc bọn họ.
Tuy bọn họ chưa từng gặp, nhưng bức tranh của lão tổ vẫn được bảo tồn ở trong hoàng cung suốt mấy vạn năm.
- Lão tổ, Tần Trần sát hại ba nhi tử của Lam huynh, khiến Lam huynh tuyệt hậu, vì vậy mới xảy ra tranh chấp!
Vân Khinh Tiêu sốt ruột, vội vàng giải thích.
Lời này vừa nói ra, cơ thể Lam Thanh Thanh cứng đờ.
Nhưng nàng lại lập tức mắng lớn:
- Đồ khốn kiếp!
- Con cháu hậu bối không đức không tài, giết thì giết, bằng không giữ lại để gây ra tai họa sao?
Lời này vừa nói ra, Vân Khinh Tiêu bối rối, Vân Khinh Ngữ cũng bối rối.
Nói gì vậy?
Hậu bối tôn tử của mình bị người ta giết, tổ tiên ngược lại không nói thay, còn giải vây cho người khác.
Giờ phút này, biểu tình của Lam tổ ngược lại giống như là... giết rất tốt?
- Nhưng...
- Nếu còn nhưng nữa, ta sẽ tiêu diệt ngươi trong nháy mắt!
Một giọng nói nặng nề vang lên.
Lúc này, Linh Diên Địch trong tay Tần Trần cũng bay lên.
Một bóng người mặc trường sam màu xám nho nhã, chắp hai tay sau lưng, nhìn Vân Khinh Tiêu.
- Người đáng chết, giết thì giết!
Nam tử vừa xuất hiện này lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi lại nói thêm một câu, ta nhất định sẽ chém ngươi không tha!
Người này vừa xuất hiện, Vân Khinh Tiêu lập tức dập đầu xuống đất. Vào giờ phút này, hắn làm gì còn có chút dáng vẻ nào của một vị quốc quân Vân Lam Đế Quốc - một trong mười đại đế quốc.
- Vân tổ!
Lúc này, trong lòng Vân Khinh Tiêu đã dâng lên sóng to gió lớn.
Lam tổ, Vân tổ lần lượt xuất hiện.
Lần này, Tần Trần rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước khi đến.
Mặc dù không biết Tần Trần làm thế nào khiến cho hai lão tổ coi trọng hắn như vậy, nhưng bây giờ đâu phải lúc nói nhiều.
Hắn không nghi ngờ lời của hai vị lão tổ nói.
Lúc này, Tần Trần nhìn hai người, khóe miệng khẽ nhếch, cười nhạt nói:
- Hai người các ngươi thật ra rất thông minh cơ trí!
Nghe được lời này, họa linh Lam Thanh Thanh và Vân Trung Phi đều xấu hổ cười, chắp tay.
- Cửu...
- Hử?
- Tần công tử!
Vân Trung Phi lập tức chắp tay nói:
- Hai người chúng ta cũng không ngờ con cháu hậu bối lại có thể ỷ thế hiếp người như vậy, thật sự xin lỗi công tử.
- Công tử muốn xử trí thế nào, cứ việc nói rõ, hai người chúng ta sẽ trừng phạt nghiêm khắc thỏa đáng!
Lam Thanh Thanh cũng nói.
Lúc này, Tần Trần bất đắc dĩ cười.
- Các ngươi đã chủ động đi ra, còn không phải để ta tha cho chúng một mạng sao?
Tần Trần lắc đầu nói:
- Đừng giở trò vặt đó ở trước mặt ta!
Hai người xấu hổ cười.
Bây giờ, bọn họ không phải ở trạng thái hồn phách, chẳng qua chỉ là họa linh tồn tại trong đời, nếu không phải nhờ có Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch, thân thể họa linh của hai người cũng không có cách nào bảo tồn được.
Tất cả những chuyện vừa xảy ra, trong lòng hai người cũng biết rõ.
Nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ cũng sẽ tham dự.
Đến lúc đó, Tần Trần tức giận, vậy Vân gia và Lam gia sẽ chẳng còn lại một người nào.
Tuy nói bây giờ hắn là Tần Trần, nhưng năm đó, hắn là Cửu U đại đế đấy!
Cho nên hai người chủ động hiện thân, chính là để trấn áp Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ, để tránh bọn họ tiếp tục gây ra họa lớn.
Mà giờ phút này, hai người Vân Khinh Tiêu và Vân Khinh Ngữ lại hoàn toàn không biết nguyên nhân.
Rốt cuộc Tần Trần và hai vị lão tổ có quan hệ thế nào?
Hắn không chỉ khiến cho hai vị lão tổ từ trong đàn cổ, sáo cổ hiện thân, lại có thể khiến cho hai vị lão tổ cung kính với hắn như thế?
Dù sao hắn chỉ là một thiếu niên tu vi Linh Đài cảnh thôi!
Tần Trần phất tay một cái, dựa người vào một hòn giả sơn bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, nói:
- Mà thôi, ta cũng không phải tới diệt quốc. Hai người bọn họ, ta không so đo nữa.
- Tuy nhiên người kia...
Tần Trần nhìn Lam Thiên Hùng đang giao đấu cùng Thiên Động Tiên giữa không trung, nói:
- Sống hay chết phải xem kết quả của cuộc chiến này!
Thiên Động Tiên cùng Lam Thiên Hùng đánh một trận là chuyện không thể tránh khỏi.
Trận chiến này còn là tâm bệnh của Thiên Động Tiên, phải do hắn tự mình giải quyết.
Cho nên Tần Trần cũng không tính tham dự vào.
Lúc này, hắn chỉ đứng ngoài xem cuộc vui là được rồi.
Tần Trần híp mắt nhìn cuộc giao chiến trên không trung.
Lúc này, Vân Sương Nhi đã đi tới trước mặt Tần Trần.