Thần Đạo Đế Tôn

Chương 225: Lam thiên phi phẫn nộ

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Lý Lan Đình cảm giác đầu óc choáng váng.

Tần Trần thật sự đang giả vờ dễ thương sao?

Trong Vân Lam Đế Quốc, hoàng thất là Vân gia, phụ chính là Lam gia.

Lam gia có thể nói và Vân gia ở Vân Lam Đế Quốc uy lực bằng nhau.

Giết người thì giết người, còn thoải mái thừa nhận như vậy? Chẳng lẽ Tần Trần thật sự không biết được sự khủng khiếp của Lam gia sao?

- Được, nếu ngươi dám thừa nhận, vậy phải biết được sẽ bị trừng phạt thế nào!

Vẻ mặt Lam Thiên Phi lạnh lùng, bực bội nói:

- Trong Vân Lam Đế Quốc không phải là nơi cho người Bắc Minh Đế Quốc ngươi dương oai!

- Con người ta từ trước đến nay không thích dương oai, nhưng cho dù ta muốn dương oai, một thằng nhóc chưa ráo máu đầu như ngươi cũng không thể ngăn được!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Chuyện của người lớn, ta khuyên ngươi vẫn không nên dính vào!

Chuyện của người lớn, ta khuyên ngươi vẫn không nên dính vào...

Tần Trần thật sự nghĩ vậy sao?

Nói vậy, có thể sẽ bị chết rất khó coi đấy!

- Khốn kiếp, chịu chết đi!

Lúc này, Lam Thiên Phi hoàn toàn tức giận.

Dáng vẻ của Tần Trần đâu có gì giống với thừa nhận phạm sai lầm? Đơn giản là hoàn toàn không coi ai ra gì, mắt mọc ở trên đầu.

Vù...

Chẳng qua trong nháy mắt Lam Thiên Phi chạy như bay tới, Diệp Tử Khanh đã xông ra.

- Tự tìm chết!

Lam Thiên Phi nghĩ mình là tu vi Linh Luân cảnh tam trọng, trong cả Vân Lam Đế Quốc, xét về thiên phú cũng chỉ có đại ca hắn là vượt qua hắn.

Diệp Tử Khanh thoạt nhìn chỉ là thiếu nữ cao quý mười bảy tuổi, muốn ngăn cản hắn sao? Nằm mơ!

Ầm...

Trong phút chốc, hai người va chạm vào nhau, một tiếng ầm vang lên, cơ thể Lam Thiên Phi lập tức bị chặn lại.

- Hả? Linh Luân cảnh nhị trọng!

Vừa giao đấu trong chớp mắt, vẻ mặt Lam Thiên Phi thoáng đờ ra.

Nàng mới tầm này tuổi đã là Linh Luân cảnh nhị trọng, sao có thể chứ?

- Linh Luân cảnh nhị trọng, cũng không phải là chỗ dựa để ngươi kiêu ngạo trước mặt ta!

Lam Thiên Phi hừ một tiếng, trực tiếp bước tới đối mặt với Diệp Tử Khanh, không hề nhường.

Vào giờ phút này, Vân Khinh Ngữ đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào.

Tần Trần vừa truyền thụ cho hắn một khúc đàn, theo đạo lý hắn nên giúp đỡ Tần Trần.

Nhưng hắn lại nhìn Lam Thiên Phi từ nhỏ tới lớn.

Hai bên bất luận là hắn giúp đỡ ai, cũng không thể nào nói nổi. Cuối cùng, hắn chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ.

- Đằng Long Thủ!

Lam Thiên Phi trực tiếp thò bàn tay ra, ngón tay gập lại thành trảo, trên móng tay tập trung linh khí, hóa thành một trận gió mạnh, trực tiếp xông về phía Diệp Tử Khanh.

Trong chớp mắt này, lực lượng mạnh mẽ gào thét phát ra.

Linh Luân cảnh tam trọng, ba cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân vốn có tính chất ổn định, khuếch tán linh khí mạnh mẽ dày đặc không nói, uy lực của linh khí cũng bá đạo.

Vút...

Vào lúc này, một tiếng roi vang lên, Diệp Tử Khanh trực tiếp rút ra Tử Văn Tiên, không có bất kỳ do dự nào.

Tần Trần nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt thản nhiên, không lo lắng chút nào.

Hoàng thể cộng thêm tu vi Linh Luân cảnh nhị trọng, lại thêm hắn dạy dỗ trong khoảng thời gian qua, nếu Diệp Tử Khanh không bằng Lam Thiên Phi mới làm cho hắn kinh ngạc tới rơi cằm.

Hai người giao đấu càng lúc càng kịch liệt.

Trong Phượng Đường, cây cối xung quanh bị phá hủy, đã hoàn toàn không còn phong cảnh bình yên nữa.

- Lam Quyết Tâm Pháp!

Lam Thiên Phi quát khẽ một tiếng, trên dưới toàn thân đột nhiên có khí tức run rẩy trong giây lát ngắn ngủi, sau đó xuất hiện một tia dao động mạnh mẽ.

Trong chớp mắt này, thực lực bản thân hắn hình như đã tăng về phía Linh Luân cảnh tứ trọng.

- Tâm pháp nâng cao tu vi trong thời gian ngắn...

Tần Trần bĩu môi.

- Tử Khanh, đừng làm chậm trễ thời gian nữa.

- Vâng!

Diệp Tử Khanh đứng vững, trên thân thể mềm mại có một tia linh khí xoay tròn phóng ra.

Từ từ, chín xúc tua linh khí tập trung ở quanh thân Diệp Tử Khanh chợt biến đổi, sóng sau cao hơn sóng trước chồng lên nhau phát ra.

Mạnh mẽ, tối nghĩa!

- Lăn qua!

Diệp Tử Khanh quát khẽ một tiếng, trực tiếp đánh ra một roi. Trong phút chốc, toàn thân Lam Thiên Phi vốn khuếch tán ra khí tức mãnh liệt đã không còn sót lại chút gì.

Vút một tiếng vang lên, cây roi trong tay Diệp Tử Khanh quất lên trên người Lam Thiên Phi, một vết máu xuất hiện.

Cơ thể Lam Thiên Phi đột nhiên mất thăng bằng, trực tiếp lảo đảo ngã xuống đất.

Diệp Tử Khanh lật bàn tay, cây roi quấn lấy người Lam Thiên Phi, kéo thẳng tới bên cạnh.

- Nhị công tử!

- Nhị công tử!

Lúc này, mấy người xung quanh lập tức biến sắc.

Lam Thiên Phi có tu vi Linh Luân cảnh tam trọng, lại nhanh chóng bị thua Diệp Tử Khanh như vậy.

Nữ tử này tuổi không lớn, nhưng thực lực lại có thể mạnh mẽ như thế?

- Bây giờ, còn muốn giết ta nữa không?

Lúc này, Tần Trần liếc nhìn Lam Thiên Phi, chậm rãi nói.

- Hừ, Tần Trần, ngươi đừng mong chạy ra khỏi Vân Lam Học Viện!

Lam Thiên Phi phẫn nộ quát:

- Phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chỉ riêng chuyện ngươi giết tam đệ của ta, Vân Lam Đế Quốc chắc chắn sẽ truy sát ngươi đến tận chân trời góc biển.

- Thật không?

Tần Trần nhún vai, nói:

- Đối với người muốn giết ta, ta đều chỉ có một tôn chỉ.

- Tử Khanh, giết!

Cái gì?

Nghe được lời này, Lý Lan Đình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đây là nhị công tử Lam gia đấy. Tần Trần giết Lam Vân Sam, giết Lam Tiếu Kiêu, bây giờ còn muốn giết Lam Thiên Phi.

Làm vậy xem như là khiến Lam Thiên Hùng tuyệt hậu rồi!

Người này thật sự không sợ Lam gia phái hàng trăm cường giả Linh Phách cảnh xông qua đánh, băm hắn thành thịt vụn sao?

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Trần, trong lòng Lý Lan Đình không ngừng run rẩy.

Nhưng… nghĩ kỹ lại.

Mẹ kiếp, thật sự quá ngầu!

Lam gia chính là gia tộc lớn hàng đầu của Vân Lam Đế Quốc, gần với Vân gia, trước giờ nói một không nói hai, thậm chí có đôi khi Vân gia cũng bị Lam gia áp chế.

Nhưng Tần Trần nói giết là giết, căn bản không quan tâm gì tới hậu quả.

Trong lúc vô hình đó, khiến người ta có cảm giác mong chờ, kích động.

Rốt cuộc người này là ngu ngốc về đến nhà, giết người bất kể hậu quả, hay trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị?

- Vâng!

Lúc này, Diệp Tử Khanh chắp tay tiến lên.

- Khoan đã, khoan đã!

Vân Khinh Ngữ không thể đứng nhìn được nữa.

Nếu hai bên chỉ đấu một trận, vừa phân ra thắng bại thì thôi.

Bây giờ Tần Trần muốn giết người, hắn làm sao còn có thể ngồi xem không quản được.

- Tần công tử, Lam Thiên Phi là cháu ta, trong này nhất định là có gì hiểu lầm!

- Hiểu nhầm?

Vẻ mặt Tần Trần lạnh lùng, nói:

- Ta nói rồi, ai muốn giết ta, ta lại giết kẻ đó.

- Lam Vân Sam kiêu căng phách lối hỏi ta đòi Vân Sương Nhi, ta không cho, hắn muốn giết ta, ta lại giết hắn.

- Lam Tiếu Kiêu kiêu ngạo hống hách, chẳng qua chỉ đụng xe thôi lại tuyên bố giết ta, ta cũng muốn hắn chết.

- Về phần hắn... cũng vậy!

Lời này vừa nói ra, trong lòng Vân Khinh Ngữ lại đau khổ.

Đến bây giờ, hắn cuối cùng đã biết Tần Trần này chính là Tần Trần mà cháu gái của mình - Vân Sương Nhi đã nhắc tới trong thư gửi về.

Người này… thật sự là không sợ trời không sợ đất!

Tần Trần khoát tay, nói:

- Giết!

- Ta xem ai dám?

Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên, một bóng người trực tiếp xông về phía Diệp Tử Khanh nhanh như tia chớp.

Vào giờ phút này, lão què lại càng thêm nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp ngăn cản ở trước mặt Diệp Tử Khanh.

Ầm...

Giữa không trung vang lên một tiếng ầm.

Hai bóng người lần lượt lùi về phía sau.

Bóng dáng lão què khẽ run rẩy, cuối cùng bình tĩnh trở lại, mà bóng người vừa xuất hiện lại đứng vững như núi Thái Sơn.

- Phụ thân!

Nhìn người vừa tới, Lam Thiên Phi vui mừng ra mặt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)