- Bớt nói nhảm đi, Tần Trần lăn ra đây cho ta!
Người thanh niên kia lạnh lùng nói:
- Ở trong Vân Lam Học Viện ta lại dám làm mưa làm gió, có can đảm như vậy thì lập tức ra đây cho Đỗ Dự Thiên ta lĩnh giáo một chút!
Đỗ Dự Thiên!
Lúc này, Lý Lan Đình lại bối rối.
Ở Vân Lam Học Viện, vượt qua đệ tử nòng cốt chính là đệ tử tinh anh.
Đệ tử tinh anh đều có thực lực Linh Luân cảnh.
Đỗ Dự Thiên này chính là đệ tử tinh anh, tồn tại mạnh mẽ có tu vi Linh Luân cảnh tam trọng.
Chẳng lẽ Đỗ Nguyên và Đỗ Dự Thiên là hai huynh đệ?
Lý Lan Đình hoàn toàn kinh hãi.
Chiêu thức này của Tần Trần đã đắc tội người của Vương gia, giờ lại đắc tội Đỗ Dự Thiên.
Cứ ầm ĩ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lớn chuyện!
- Có chuyện gì sao?
Vào lúc này, một giọng nói khẽ vang lên.
Tần Trần mặc trường sam đi ra khỏi đình nghỉ mát, nhìn mọi người bên ngoài.
- Ngươi chính là Tần Trần?
Đỗ Dự Thiên nhìn Tần Trần, cười nhạo nói:
- Dám đánh người lại phải có gan thừa nhận, trốn ở đây sợ hãi rụt rè thì ra giống gì chứ?
- Ta thừa nhận!
Tần Trần lại nói:
- Một kẻ ngu ngốc không cam lòng chịu thua đã khiêu khích ta, ta đánh bại, một kẻ ngu ngốc khác cho rằng mình rất lợi hại, lại muốn khiêu chiến ta, ta cũng nhận!
- Thế nào? Lẽ nào Vân Lam Học Viện các ngươi khiêu chiến người khác thua, ngay cả can đảm chịu thua cũng không có sao?
- Miệng lưỡi trơn tru, tự tìm chết!
Lúc này, vẻ mặt Đỗ Dự Thiên dữ tợn trực tiếp xông về phía Tần Trần.
- Làm càn!
Nhưng ngay trong nháy mắt này, một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên.
Một bóng người trực tiếp ngăn cản trước mặt Đỗ Dự Thiên, đánh ra một chưởng, bốp một tiếng, âm thanh trong trẻo, có vẻ khá dễ nghe.
- Khốn kiếp!
Bóng dáng kia vừa xuất hiện trong chớp mắt, đã tát cho Đỗ Dự Thiên ngu người.
Đỗ Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức khiếp sợ tới mức ngây người, lập tức mắng:
- Được được, được lắm. Hay cho Tần Trần ngươi, lại dám dẫn theo cường giả bước vào Vân Lam Học Viện, ngươi chờ người của Vân Lam Học Viện...
Bốp...
Chỉ là Đỗ Nguyên còn chưa nói xong, một tiếng tát lại vang lên.
Lúc này, Đỗ Dự Thiên đứng dậy, trực tiếp tát vào mặt Đỗ Nguyên.
- Ca, ta... Ngươi...
- Câm miệng!
Đỗ Dự Thiên trực tiếp mắng.
- Tham kiến viện trưởng!
Đỗ Dự Thiên vừa dứt lời, đã chắp tay nhìn nam tử vừa xuất hiện, thái độ cung kính, hoàn toàn không dám khinh thường.
- Viện... viện trưởng...
Lúc này, Đỗ Nguyên hoàn toàn bối rối.
Viện trưởng Vân Lam Học Viện là một người rất thần bí.
Mặc dù hắn là đệ tử nòng cốt, nhưng chưa từng thấy viện trưởng xuất hiện, bất luận là đệ tử ngoại viện, nội viện hay đệ tử nòng cốt, đều gần hết chưa từng gặp viện trưởng.
Viện trưởng Vân Lam Học Viện Vân Khinh Ngữ rất khiêm tốn, trừ khi là đệ tử tinh anh tổ chức thi đấu gì đó, bằng không trên cơ bản sẽ không ra mặt.
Đỗ Nguyên căn bản không ngờ tới người trước mắt này lại là viện trưởng.
Nhưng... tại sao viện trưởng có thể ở cùng với Tần Trần?
- Các ngươi thật uy phong!
Vân Khinh Ngữ nhìn hai người Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên, quát lạnh:
- Tần Trần công tử là khách quý của ta. Thế nào? Các ngươi muốn giáo huấn hắn thế nào?
Khách quý?
Lúc này, trong lòng Đỗ Dự Thiên đã mắng đệ đệ một trận.
Sao Đỗ Nguyên lại phát sinh tranh cãi với Tần Trần? Đồng thời, Tần Trần này làm sao lại trở thành khách quý của viện trưởng?
- Hiểu nhầm, viện trưởng đại nhân, chuyện này chỉ là hiểu nhầm thôi!
- Hiểu nhầm à?
Vân Khinh Ngữ trầm giọng quát:
- Nếu không phải ta ở đây, có phải các ngươi lại tính ra tay với Tần công tử không?
- Nếu Đỗ Nguyên ngươi chủ động khiêu chiến, thua Tần Trần, còn gì để phàn nàn nữa? Tài nghệ không bằng người, còn không muốn thừa nhận sao?
- Đệ tử biết sai rồi, mong viện trưởng tha tội!
- Ta tha tội gì cho ngươi chứ? Ngươi tới gây sự với ai?
Vân Khinh Ngữ nhìn Đỗ Nguyên, quát khẽ một tiếng. Trong chớp mắt, Đỗ Nguyên chỉ cảm thấy da đầu tê rần, gương mặt chợt trắng bệch, co quắp ngồi bệt xuống đất.
- Tần công tử, kẻ hèn này không có mắt lại muốn đối phó với Tần công tử, mong Tần công tử tha tội!
- Lăn!
Lúc này, Tần Trần lười tính toán.
Nếu không phải có Vân Khinh Ngữ ở đây, Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên dám làm càn, ta không ngại trực tiếp giết luôn.
- Dạ dạ dạ, ta lăn, ta lăn...
Lúc này, vẻ mặt Đỗ Nguyên trắng bệch.
Tần Trần lại có thể quen biết với viện trưởng, đây quả thực là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương.
Trong cả Vân Lam Học Viện, ai lớn nhất? Không thể nghi ngờ chính là viện trưởng lớn nhất.
Lúc này, Đỗ Dự Thiên cũng vội vàng kéo Đỗ Nguyên, dẫn theo đoàn người xám xịt rời đi.
- Lăn? Ha ha, đúng là uy phong rất lớn đấy, Tần Trần Tần công tử!
Chỉ là đúng vào lúc này, một tiếng cười nhạo báng vang lên.
Bên ngoài đình nghỉ mát lại xuất hiện mấy bóng người, lúc này nối đuôi nhau đến.
Một người thanh niên dẫn đầu với dáng người cao ngất, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt kèm theo một chút xem thường.
Người thanh niên kia nhìn hai người Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên, cười nhạo nói:
- Hai phế vật không có chút can đảm nào, còn dám gây rắc rối cho người khác. Cút đi, đừng đứng ở chỗ này cho thêm mất mặt xấu hổ!
Người thanh niên kia quát khẽ một tiếng, gương mặt Đỗ Dự Thiên trắng bệch, hai nắm tay xiết chặt nhưng không dám phản bác một câu nào.
Thân phận của đối phương, hắn căn bản trêu chọc không nổi.
- Khinh Ngữ thúc thúc mạnh khỏe!
Người thanh niên kia đi tới, nhìn Vân Khinh Ngữ và chào hỏi với cách xưng hô thân thiết.
Khinh Ngữ thúc thúc?
Lúc này, Lý Lan Đình thoáng biến sắc.
Trong cả Vân Lam Đế Quốc chỉ có ba người có thể xưng hô thân thiết như vậy với viện trưởng.
Đó là ba vị công tử Lam gia.
Người này là... nhị công tử Lam gia - Lam Thiên Phi!
Lúc này, Lý Lan Đình run lẩy bẩy.
Chuyện gì thế này? Hắn chẳng qua chỉ muốn kiếm thêm chút tiền sinh hoạt phí, sao trong lúc vô hình lại bị cuốn vào trong một trận phong ba.
Hơn nữa nhân vật dính dáng tới không phải là đệ tử tinh anh thì chính là con cháu Lam gia. Bây giờ thậm chí viện trưởng cũng xuất hiện.
Đây tính là chuyện gì chứ?
- Thiên Phi, ngươi tới đây làm gì?
Vân Khinh Ngữ nhìn Lam Thiên Phi, khẽ cười nói.
Rõ ràng, hai người rất quen thuộc.
- Tìm một người!
Hai mắt Lam Thiên Phi nhìn chằm chằm vào Tần Trần, hờ hững nói:
- Tìm một hung thủ giết chết tam đệ của ta.
Lời này vừa nói ra, gương mặt Vân Khinh Ngữ đờ ra.
- Lam Tiếu Kiêu làm sao?
- Chết rồi!
Lam Thiên Phi hừ một tiếng, nói:
- Bị một người tên là Tần Trần trực tiếp giết chết ở ngoài cửa thành.
Cái gì?
Lam Thiên Phi vừa dứt lời, Lý Lan Đình suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất.
Tần Trần... thật sự giết chết Lam Tiếu Kiêu? Giết tam công tử Lam gia?
Mà giờ phút này, Vân Khinh Ngữ cũng kinh ngạc.
Lam Tiếu Kiêu không có khả năng là người bình thường, đó là tam công tử của Lam Thiên Hùng - tộc trưởng Lam gia hiện nay.
Lúc này, hai mắt Lam Thiên Phi nhìn chằm chằm vào Tần Trần, bực bội nói:
- Ở Vân Lam Đế Quốc lại dám giết người của Lam gia ta. Tần Trần, cho dù có tự tìm chết cũng không nên tìm chết theo cách của ngươi!
- Bây giờ, ngươi lập tức theo ta trở về Lam gia, để cho phụ thân ta xử trí, bằng không, hôm nay ngươi muốn chết cũng khó!
Sát khí của Lam Thiên Phi tràn ngập, khí thế uy hiếp phát ra, không cần nói cũng biết.
- Đang sống tốt, làm gì muốn chết?
Lúc này, Tần Trần đứng chắp tay nói:
- Lần này ta tới đây vốn là để gây phiền phức cho Lam gia.
- Vân Sương Nhi là tỳ nữ của ta, người của Lam gia không biết sống chết khiêu khích ta, ta giết thì giết. Lam Thiên Bá và Lam Vân Sam cũng đã giết, còn sợ một Lam Tiếu Kiêu sao?
Lời này vừa nói ra, một cơn gió nhẹ thổi qua, bên ngoài đình nghỉ mát, trong Phượng Đường lập tức trở nên yên tĩnh giống như dưới địa ngục vậy.