Thần Đạo Đế Tôn

Chương 223: Gây chuyện không ngừng

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này bên ngoài đình nghỉ mát, gương mặt Vương Kiêu trắng bệch, miễn cưỡng chống đỡ tiếng đàn, nhưng căn bản không có cách nào bước ra một bước.

- Võ giả âm tu!

Vương Kiêu không nén được cơn giận.

Không ngờ người này lại có thể không nói một lời, trực tiếp ra tay.

Chẳng lẽ người này không biết kết quả khi đắc tội Vương Kiêu hắn sao?

Vào giờ phút này, Tần Trần lười để ý tới những kẻ này.

Ở kỷ nguyên trước, đạo âm tu căn bản không thể gọi là con đường võ đạo.

Lúc đó, võ đạo chủ yếu nhất vẫn là tu luyện thể phách, nhưng một vị thiên tài âm tu tuyệt thế quật khởi, mở ra đạo âm tu trong Vạn giới.

Sau này, người đó được mọi người tôn trọng gọi là Âm Tu Thủy Tổ.

Tên của Âm Tu Thủy Tổ vốn có năng lực trấn áp rất mạnh trong Vạn giới, một khúc nhạc có thể tiêu diệt thiên địa, một khúc nhạc có thể giết chết thiên thần.

Vừa khéo, người này tên là Vương Tâm Nhã, là ngũ nương của hắn, cũng là thê tử thứ năm của phụ thân hắn.

Tần Trần còn nhỏ, chưa trải qua chín đời chín kiếp, chỉ là thiếu chủ Cửu Thiên Vân Minh uy danh hiển hách.

Phụ thân hắn là Vô Thượng Thần Đế, còn là chủ Cửu Thiên Vân Minh có chín thê tử đều là nữ thiên kiêu có danh tiếng vang dội thời đó.

Khi đó, tất cả mọi người nói Vô Thượng Thần Đế Mục Vân có thực lực mạnh đến mức không thể đo lường.

Nhưng lúc nhắc tới Vô Thượng Thần Đế, càng có nhiều người nói về sự phong lưu của hắn.

Đối với phụ thân phong lưu, Tần Trần phải thật lòng bội phục. Phụ thân có thể xử lý hoàn mỹ mối quan hệ giữa chín nữ nhân, cũng là chuyện khó có được.

Khi còn bé, có thể nói hắn ở trong mấy mẫu thân chỉ là một kẻ kém cỏi.

Từ nhỏ đã tiếp xúc với đan thuật, âm luật, kiếm thuật vân vân.

Trong hàng nghìn hàng vạn thế giới này, luận về trình độ âm luật, có lẽ chỉ có ngũ nương mới có thể so được với hắn, những người khác căn bản không đủ nhìn.

Một khúc nhạc kết thúc, Tần Trần nhìn ra ngoài đình nghỉ mát, lạnh lùng nói:

- Còn chưa cút, chờ ta giết ngươi sao?

Lúc này, Vương Kiêu không nén được cơn giận, nhưng sắc mặt tái nhợt, căn bản không nói nổi một câu phản bác.

- Đi!

Vương Kiêu quát khẽ một tiếng, dẫn theo mười mấy người chật vật rời đi.

Lúc này, Vân Khinh Ngữ nhìn Tần Trần, thật sự có cảm giác người ngồi trước mặt mình không phải là một thiếu niên mười sáu tuổi, mà là một vị thiên tài âm tu.

Không không không, thiên tài không đúng, chắc là yêu nghiệt!

Mấy khúc nhạc được đàn lên, chứng tỏ bản lĩnh của Tần Trần đơn giản đã đạt đến một trình độ sâu không thấy đáy.

Vân Khinh Ngữ không nhịn được nói:

- Theo ta được biết, ở kỷ nguyên trước, năm đạo một đường đều không có âm tu tồn tại.

- Sau đó có một nữ tử tuyệt thế mở ra một đạo âm tu, khiến cho nó trở thành con đường đúng đắn trên con đường võ đạo.

- Nữ tử kia vô sự tự thông, sáng lập ra pháp môn, khiến cho thiên hạ này mới có võ giả âm tu quật khởi.

- Sau đó, nữ tử này được người đời tôn trọng gọi là Âm Tu Thủy Tổ.

- Tài năng của Tần công tử cũng phải tương đương với vị Âm Tu Thủy Tổ kai!

Nghe được lời này, Tần Trần mỉm cười.

Nếu để ngũ nương nghe được lời này, có lẽ sẽ đánh mình một trận.

Lúc này, ánh mắt lão què lại chớp hiện.

Tần Trần chậm rãi nói:

- Ta có thể truyền Phù Diêu Khúc cho ngươi, nhưng nếu để ta biết ngươi cầm Phù Diêu Khúc để trao đổi lợi ích với người khác, ta nhất định sẽ chém ngươi!

Lời này vừa nói ra, Vân Khinh Ngữ nửa khóc nửa cười.

Cảm giác bị một thiếu niên Linh Đài cảnh ngũ trọng uy hiếp, thật đúng là kỳ lạ.

Bên trong đình nghỉ mát, Tần Trần bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn lại vang lên, hai người đứng vững, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.

Mà giờ phút này, ba người lão què, Diệp Tử Khanh và Lý Lan Đình đứng chờ ở bên ngoài đình.

- Thiên tiền bối, Âm Tu Thủy Tổ là truyền nhân gì? Còn liên quan tới kỷ nguyên trước sao?

Diệp Tử Khanh không hiểu nói.

- Ha ha, việc này chỉ có trên sách cổ mới ghi chép, cũng không thể bảo đảm chính xác!

Thiên Động Tiên chậm rãi nói:

- Tương truyền, năm đó thế giới này của chúng ta chính là từng không gian thế giới chồng lên nhau, từ trên xuống dưới giảm xuống từng tầng, người phía trên có quyền sinh sát tuyệt đối với người bên dưới, thậm chí không vui sẽ trực tiếp tiêu diệt một giới!

- Mãi đến khi Vô Thượng Thần Đế xuất hiện, sau khi thống nhất Vạn giới đã quy hết tất cả thế giới về một đại lục thế giới, chia làm chín Thiên Vực!

- Vị trí Cửu U đại lục của chúng ta chính là một phần trong chín Thiên Vực. Chỉ có điều, địa vực của chín Thiên Vực rất mênh mông, cho dù là ta chỉ sợ đi tới cuối đời cũng không đi hết được!

Lời này vừa nói ra, Diệp Tử Khanh thoáng ngây người.

Thiên Động Tiên chính là Linh Phách cảnh cửu trọng, thực lực cao cường lại nói vậy, rốt cuộc chín Thiên Vực này phải rộng lớn mênh mông tới mức nào?

- Trong chín Thiên Vực có rất nhiều sông núi, đại lục mọc lên như rừng, chúng ta không thể tưởng tượng được.

- Từ khi Vô Thượng Thần Đế bắt đầu mở ra vách ngăn Vạn giới, cùng chung vạn tộc, thành lập chín Thiên Vực hoàn toàn mới, lại được gọi là kỷ nguyên mới!

- Cái gọi là kỷ nguyên trước chính là kỷ nguyên Vô Thượng Thần Đế đã từng đánh nhau sống chết kia!

- Khi đó, giữa Vạn giới tranh đấu không ngừng, sát phạt không ngừng, có thể nói là rất hỗn loạn. Có người nói, lúc đó Vô Thượng Thần Đế có chín giai nhân làm bên cạnh bạn.

- Chín vị giai nhân này, người nào cũng là người mạnh mẽ có danh tiếng cực lớn, thiên phú hơn người. Một người trong đó chính là thủy tổ đặt nền móng cho đạo âm tu!

Lời này vừa nói ra, Diệp Tử Khanh và Lý Lan Đình đều hướng tới.

Vô Thượng Thần Đế là một nhân vật đầy tính truyền kỳ.

Người bầu bạn bên cạnh hắn làm sao có thể là người bình thường được?

Chỉ là không biết những người này rốt cuộc mạnh đến mức nào!

Nếu có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, cả đời này cũng không tiếc!

Thiên Động Tiên không nhịn được xúc động nói:

- Trời đất rộng lớn, vô cùng mênh mông, dù sao con người cũng nhỏ bé, có thể nói là chắc hẳn một vị có tư chất tuyệt thế mới có thể khóa lại được một kỷ nguyên.

- Chín Thiên Vực vô cùng rộng lớn, đừng nói là ta, cho dù là mấy tông môn đứng đầu trên Cửu U đại lục này, chỉ sợ căn bản cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.

Biết càng nhiều lại càng hiểu rõ mình nhỏ bé tới mức nào.

Lúc này, ánh mắt Thiên Động Tiên nhìn về phía trong đình.

Thần thái Tần Trần vẫn thản nhiên, nói ra từng câu từng lời.

Vân Khinh Ngữ ở bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt càng thêm cung kính, tôn sùng.

- Ngươi... rốt cuộc là ai?

Trong lòng Thiên Động Tiên càng thêm kinh ngạc.

Từng hành động cử chỉ mà Tần Trần biểu hiện ra, đều không thoát khỏi quan hệ với một nhân vật.

Đó chính là Cửu U đại đế!

Nhưng Cửu U đại đế đã biến mất ở trên Cửu U đại lục đã mấy vạn năm, chẳng lẽ Tần Trần là hậu nhân của hắn?

Lúc này, Thiên Động Tiên thật sự không nghĩ ra.

- Bao vây lại cho ta!

Trong lúc ba người chờ ở bên ngoài, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Lần này, mấy chục bóng người lần lượt xông đến, khí thế hung hăng, nhìn kỹ lại, bọn họ đều là tu vi Linh Đài cảnh, thậm chí còn có mấy người có khí tức Linh Luân cảnh dao động.

Mấy chục người này vừa xuất hiện, đã bao vây cả đình nghỉ mát.

Mà giờ phút này, nam tử đi đầu chính là người mà mấy người Diệp Tử Khanh vừa gặp.

Đỗ Nguyên!

Chỉ có điều vào giờ phút này, vẻ mặt Đỗ Nguyên lạnh lùng, vô cùng tức giận.

Một người thanh niên bên cạnh Đỗ Nguyên đứng đó với vẻ ngạo nghễ, chắp hai tay sau lưng.

- Ai là Tần Trần, lăn ra đây!

Người thanh niên kia hờ hững nói.

- Vân Lam Học Viện lớn như vậy, hóa ra đều là mấy kẻ bụng dạ hẹp hòi!

Lúc này, Diệp Tử Khanh bước tới trước, ngăn cản phía trước đám người.

- Đuổi một Vương Kiêu đi, lại có một Đỗ Nguyên tới!

Gương mặt Diệp Tử Khanh lạnh như băng.

Vương Thành Phong dẫn người đến, nàng có thể hiểu được. Nhưng Đỗ Nguyên chẳng qua thua Tần Trần, lại gióng trống khua chiêng gọi ra chỗ dựa của mình như vậy.

Tâm tính này quá kém cỏi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)