Ai cũng biết, lúc này tâm trạng Lục Trầm không tốt, thậm chí còn rất tệ.
Bây giờ, nói chuyện với hắn như vậy, không khác tự tìm chết!
Lục Trầm đúng là đã thua, nhưng dù sao hắn cũng là Linh Đài cảnh cửu trọng, đệ tử nòng cốt có tiếng tăm lừng lẫy!
Người thiếu niên trước mắt này ở đâu xuất hiện vậy?
Rõ ràng bây giờ Lục Trầm đang nóng giận, có lý cũng không thể tranh luận với hắn như vậy được!
- Ngươi không muốn lăn? Vậy nằm sang một bên đi!
Lục Trầm hừ một tiếng, trực tiếp bước tới đánh một quyền về phía Tần Trần.
Diệp Tử Khanh vừa muốn ra tay, lúc này Tần Trần lại bước tới, trực tiếp đánh ra một quyền nghênh đón.
Ầm...
Một tiếng động khẽ truyền ra, trong phút chốc, hai bóng người vừa chạm đã tách ra.
Lúc này, gương mặt Đỗ Trầm chợt trắng bệch, lùi về phía sau một bước, lảo đảo, đặt mông ngã xuống đất.
Trái lại, Tần Trần đứng yên tại chỗ, thu quyền lại.
- Lần sau, lúc bảo người ta lăn, phải xem bản thân mình có thực lực này hay không đã.
Tần Trần bước chân rời ra, sắc mặt không đổi.
- Đứng lại!
Vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng quát.
- Ngươi không phải là người của Vân Lam Học Viện!
Lúc này, Đỗ Nguyên nhìn về phía Tần Trần với vẻ khinh thường.
- Không phải!
- Hừ, không phải người của Vân Lam Học Viện lại dám cả gan bắt nạt đệ tử Vân Lam Học Viện chúng ta, sao có thể để cho ngươi rời đi như vậy được?
Đỗ Nguyên trầm giọng nói:
- Nếu ngươi còn tính là nam nhân, thì lên đánh với ta một trận, bắt nạt một người thua thì tính là bản lĩnh gì chứ?
Đỗ Nguyên vừa nói dứt lời, trong lòng lập tức cười lạnh.
Tần Trần không phải là người của Vân Lam Học Viện, vậy cứ quy tội cho hắn trước đã.
Bắt nạt người thua, một câu nói đơn giản, trong lúc vô hình đó đã thể hiện rõ phong thái người thắng là hắn.
Kể từ đó, rất nhiều đệ tử xung quanh tất nhiên sẽ đứng bên phía mình.
Nghe được lời này, Tần Trần vốn đã rời đi chợt dừng bước.
Chơi đầu óc à?
Tần Trần khẽ cười nói:
- Tốt!
Ở trước mặt hắn còn giở trò vặt kia, chỉ có thể nói là Đỗ Nguyên tìm nhầm người!
Vào giờ phút này, hai bóng người đứng đối diện nhau ở trên lôi đài.
- Đỗ Nguyên, cố gắng lên, giáo huấn cho người từ bên ngoài tới một trận!
Lúc này, Lục Trầm trầm giọng quát một tiếng.
- Ngu ngốc!
Tần Trần mắng một câu.
- Ngươi mắng ta ngu ngốc à?
- Ta mắng ngươi không đúng sao?
Tần Trần hừ lạnh nói:
- Ngươi vốn là đối thủ của hắn, hắn đánh bại ngươi, nhìn thấy ngươi thua ở tay ta lại khiêu chiến ta, đây không chỉ là đánh bại ngươi, còn sỉ nhục ngươi, có vậy cũng không hiểu, còn cổ vũ cho hắn?
- Sở dĩ hắn muốn khiêu chiến ta là vì danh tiếng của mình, tiện thể còn có thể tiến thêm một bước sỉ nhục ngươi, vậy mà ngươi cũng không hiểu?
Lời này vừa nói ra, Lục Trầm lập tức thoáng ngây người.
Trên thực tế, Tần Trần nói không sai.
Hắn thua Đỗ Nguyên, Tần Trần đánh hắn một quyền, hắn thua Tần Trần.
Lúc này, Đỗ Nguyên lập tức nhảy ra, luôn miệng kêu hắn bị bắt nạt, phải giáo huấn Tần Trần, bảo vệ danh tiếng của Vân Lam Học Viện, nhưng không phải là muốn tỏ ra mình oai phong sao?
- Ngươi bớt nói nhảm đi, chúng ta đều là đệ tử của Vân Lam Học Viện, ngươi lại không phải. Nói đi, ngươi lẩn vào Vân Lam Học Viện, rốt cuộc là vì mục đích gì?
- Liên quán quái gì tới ngươi !
Tần Trần lười dài dòng.
- Tự tìm chết!
Đỗ Nguyên là cảnh giới Linh Đài cảnh cửu trọng, sao có thể sợ hãi được.
Hắn bước tới, vung trường kiếm chém ra.
- Kiếm thuật của ngươi… quá nát!
Tần Trần càng lười nói nhiều, trực tiếp dùng một quyền nghênh đón.
Đời này vừa bắt đầu, hắn tu luyện linh quyết luyện thể chiếm đa số.
Ban đầu là phàm quyết Cương Phong Linh Thể Quyết, về sau chọn lựa linh quyết nhất phẩm - Bách Luyện Cương Thể Quyết, lại đến bây giờ là Âm Dương Ly Hợp Kim Thể!
Nói cho cùng, bốn linh cảnh võ đạo chính là đặt nền móng.
Bất luận là Linh Hải, Linh Đài, thậm chí là Linh Luân, Linh Phách, tóm lại rốt cuộc, cơ sở cường độ thân thể đều là rèn luyện đối với cơ thể võ giả.
Cơ thể mạnh mẽ mới có thể bước vào cảnh giới sau, bằng không cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở bốn linh cảnh.
Sau khi trải qua Lưu Ly Toái Kim đánh xuống cơ sở, có thể nói hiện nay Âm Dương Ly Hợp Kim Thể của hắn đã đạt đến tầng thứ nhất của tiểu thành.
Mặc dù chỉ là tầng thứ nhất, mặc dù chỉ là tiểu thành, nhưng đây là Âm Dương Ly Hợp Kim Thể.
Đây là linh quyết luyện thể mà hắn trải qua vạn năm thôi diễn cuối cùng mới tổng kết ra được.
- Lăn!
Lúc này, Đỗ Nguyên hoàn toàn bị chọc giận, kiếm đâm ra, ba đường kiếm khí chém thẳng về phía Tần Trần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Trần nhếch môi cười nhạo.
- Ngươi lăn… mới đúng.
Vù một tiếng vang lên, bóng dáng Tần Trần di chuyển nhanh tới mức vượt ra ngoài dự đoán mọi người.
Nhanh hơn kiếm khí.
Bóng dáng kia trực tiếp vòng qua kiếm khí, xông thẳng về phía Đỗ Nguyên.
Két...
Trong chớp mắt, ngón tay Tần Trần uốn cong, trực tiếp đâm ra. Chỉ thấy gương mặt Đỗ Nguyên trắng bệch, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lập tức lùi lại.
Đỗ Nguyên… thua rồi!
Chỉ một chiêu đã thua.
- Người này… là tu vi Linh Đài cảnh ngũ trọng!
Trong đám người chợt vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, đám người hoàn toàn ồ lên.
Linh Đài cảnh ngũ trọng, một chiêu đánh bại Đỗ Nguyên với tu vi Linh Đài cảnh cửu trọng.
Phải biết rằng, trước đây có thể nói Lục Trầm là người đứng đầu trong đám đệ tử dưới Linh Luân cảnh trong Vân Lam Học Viện. Đỗ Nguyên đánh bại hắn, Tần Trần đánh bại Đỗ Nguyên.
Vậy chẳng phải thiếu niên thoạt nhìn mười sáu tuổi... vượt qua tất cả đệ tử Linh Đài cảnh trong Vân Lam Học Viện.
- Bớt giở trò vặt, bỏ thêm công sức tu luyện kiếm thuật của ngươi đi!
Tần Trần thản nhiên nói, sau đó xoay người đi xuống khỏi lôi đài và rời đi.
Hai người Diệp Tử Khanh và lão què lập tức đuổi theo.
Hai người không thấy bất ngờ với kết quả như vậy.
Lúc này, Lý Lan Đình vẫn còn đứng ngay người tại chỗ.
Trâu bò thật!
Linh Đài cảnh ngũ trọng lại đánh bại Linh Đài cảnh cửu trọng, chuyện này hẳn sẽ được điên cuồng truyền khắp trong Vân Lam Học Viện.
Hơn nữa, đánh bại không phải là người bình thường, là Đỗ Nguyên đánh bại Lục Trầm!
Chuyện này tuyệt đối sẽ gây ra chấn động lớn.
Qua một lúc lâu, Lý Lan Đình mới phản ứng được, vội vàng theo sau.
Lúc này, đám người xung quanh lôi đài đang bàn tán ầm ĩ. Người thiếu niên trang phục màu đen này rốt cuộc là ai? Trước đây bọn họ hình như chưa từng gặp qua!
Chút nhạc đệm nho nhỏ này không tính là gì đối với Tần Trần.
Bốn bóng người đi tới Phượng Đường của Vân Lam Học Viện!
Có thể nói Phượng Đường là một địa phương đặc sắc ở Vân Lam Học Viện.
- Trước mặt chính là Long Phượng Các của Phượng Đường trong Vân Lam Học Viện chúng ta, theo lời đồn chính là do hai người sáng lập ra Vân Lam Đế Quốc chúng ta tự mình thiết kế xây dựng.
Lý Lan Đình đi phía trước dẫn đường. Lão què nhìn cảnh tượng xung quanh, ánh mắt lại càng lúc càng lộ vẻ ngạc nhiên.
Nơi đây giống hệt với cảnh tượng trong bức tranh cuộn được lưu truyền trong Thiên Thần Học Viện.
Bốn người đi tới một đình nghỉ mát. Lúc này, Tần Trần dừng chân và ngồi xuống, trong hai tay xuất hiện một cái đàn cổ.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, lúc cao lúc thấp, uyển chuyển thâm trầm, nhưng lại kèm theo khí thế sục sôi.
Tiếng đàn dần dần trở nên thâm thúy, giống như nước suối trong núi làm lòng người thấy mát lạnh, lại giống như cát vàng khiến người ta chìm đắm trong đó.
Lúc này Diệp Tử Khanh nghe rất say sưa. Đây cũng không phải là Cửu Thiên Dẫn Phượng Khúc.
Nhưng nghe lại khiến người ta có cảm giác yên lòng, cảm giác lỗ chân lông trên toàn thân đều trở nên yên tĩnh.
- Bốp bốp...
Vào lúc này một khúc nhạc kết thúc, có tiếng vỗ tay vang lên.
Một bóng người mặc áo sam màu trắng đã xuất hiện ở bên ngoài đình nghỉ mát từ lúc nào,, lúc này vỗ tay mỉm cười.
- Đàn hay, đàn hay!
Lúc này, người đó thở dài nói:
- Không biết công tử đây có thể ngồi lại trò chuyện với ta một lát không?