Thần Đạo Đế Tôn

Chương 220: Ngươi còn bảo ta lăn?

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn nữa, khả năng lớn nhất là đến từ một vài thành trì khác trong Vân Lam Đế Quốc.

Phần lớn những người này có tài sản không tệ, nhưng căn bản không có chỗ dựa trong Vân Lam Đế Quốc.

Chỉ có tiền mà thôi!

Người như vậy, thích hợp để kiếm một khoản nhất!

Mấy bóng người đều phát ra khí tức Linh Đài cảnh, lúc này trực tiếp bao vây ba người Tần Trần.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Trần nhíu mày.

Có nhiều lúc, mình không gây sự nhưng rắc rối vẫn tự mình tìm tới.

- Tử Khanh, đừng để xảy ra chết người là được rồi!

Tần Trần lười dài dòng, nói.

- Vâng, công tử.

Diệp Tử Khanh bước tới, lúc này trên người tràn ngập sát khí.

Trong tay nàng trực tiếp rút ra Tử Văn Tiên.

Nàng đã đạt tới tu vi Linh Luân cảnh, những đệ tử Linh Đài cảnh ở trước mặt nàng, thật sự không đủ nhìn.

Vút vút vút tiếng roi vang lên, mấy bóng người xông tới lập tức ngã xuống đất, bọn họ ở trước mặt Diệp Tử Khanh căn bản không có năng lực phản kháng.

- Lăn!

Diệp Tử Khanh quát khẽ một tiếng.

Lúc này, Vương Thành Phong bối rối.

Nữ nhân này thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy tuổi, còn nhỏ tuổi hơn hắn, bây giờ đã là Linh Luân cảnh.

- Ngươi chờ đấy!

Vương Thành Phong mắng một tiếng, vội vàng xoay người chạy thục mạng.

- Ngươi còn dám uy hiếp ta!

Diệp Tử Khanh hừ một tiếng, cây roi đảo qua.

Vút một tiếng, cây roi đánh vào ngang lưng Vương Thành Phong, chỉ nghe ối một tiếng, Vương Thành Phong ngã xuống đất, đã hoàn toàn hôn mê.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lý Lan Đình đứng bên cạnh căn bản không có thời gian suy nghĩ.

- Đi thôi!

Lúc này, Tần Trần chắp hai tay sau lưng, giống như chẳng hề có chuyện gì, nói:

- Vân Lam Học Viện đúng là khác với Thiên Thần Học Viện, xem nhiều một chút, xem như giải sầu!

Lý Lan Đình lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, vội vàng nói:

- Hai vị, hai vị, các ngươi đi nhanh đi!

Lý Lan Đình nói với vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám:

- Phía sau Vương Thành Phong này là Vương Kiêu của Vương gia. Từ trước đến nay, Vương Kiêu này luôn bao che khuyết điểm, bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa, hắn là người của Lam Thiên Phi - Nhị thiếu gia Lam gia!

- Nhị thiếu gia?

Lúc này, Tần Trần dừng lại, nhìn Lý Lan Đình cười nói:

- Ngay cả đại thiếu gia và tam thiếu gia ta cũng dám giết, còn sợ một nhị thiếu gia sao? Kẻ nào quấy rầy nhã hứng của ta, chết cũng không cần nhiều lời!

- Ngươi thu linh thạch của ta, chỉ cần để ý làm tốt chuyện của mình là được rồi!

Lý Lan Đình không có cách nào.

Chủ nhân trước mắt này giả vờ đáng yêu sao?

Lam gia là gia tộc lớn một số ở Vân Lam Đế Quốc, gần với hoàng thất Vân gia.

Đại thiếu gia Lam Vân Sam có thiên phú đáng kiêu ngạo, tu vi Linh Luân cảnh thất trọng, chính là người được chỉ định thừa kế Lam gia!

Nhị thiếu gia Lam Thiên Phi có tu vi Linh Luân cảnh tam trọng, cũng nổi bật hơn người.

Về phần tam thiếu gia chính là công tử ăn chơi phóng túng, nhưng được lão đại và lão nhị che chở, ở trong Đế đô, đi ra ngoài cũng có Linh Luân cảnh đi cùng.

Ba vị này, mỗi người đều là nhân vật lớn số một của Vân Lam Đế Quốc trong tương lai!

Giết sao?

Đừng nói là Tần Trần, cho dù là bệ hạ cũng không dám nói giết là giết đâu.

Vào giờ phút này, trong mắt hắn, Tần Trần đã điên rồi.

- Đi!

Lúc này, Diệp Tử Khanh lạnh lùng nói:

- Làm tốt chuyện của ngươi là được rồi!

Lý Lan Đình chỉ đành phải đau khổ, tiếp tục dẫn theo ba người đi dạo bên trong Vân Lam Học Viện.

Trên đường đi, Lý Lan Đình không ngừng giới thiệu, trên mặt lại xuất hiện từng giọt mồ hôi.

Đắc tội Vương Thành Phong chính là đắc tội Vương Kiêu, đắc tội Vương Kiêu lại chính là đắc tội Lam Thiên Phi.

Hắn vừa nghĩ tới đã thấy đau đầu, ba vị này thật sự không biết ai lớn nhất Vân Lam Đế Quốc sao?

- Phía trước là gì vậy?

Nhìn thấy trên từng lôi đài phía trước có những bóng dáng tới lui so tài, Diệp Tử Khanh không nhịn được nói.

- À, đó là nơi đệ tử ưu tú trong Vân Lam Học Viện chúng ta so tài thăng cấp!

Lý Lan Đình nói, trong mắt lộ vẻ hâm mộ.

- Trong Vân Lam Học Viện, đệ tử ngoại viện có tu vi dưới Linh Hải cảnh ngũ trọng.

- Một khi vượt qua Linh Hải cảnh ngũ trọng, lại có thể thăng cấp thành đệ tử nội viện.

- Sau khi vượt qua Linh Hải cảnh đến Linh Đài cảnh, lại là trở thành đệ tử nòng cốt.

Lý Lan Đình nói tỉ mỉ:

- Linh Đài cảnh chính là đệ tử nòng cốt lại chia ra làm ba cấp thượng, trung, hạ, ba tầng một cấp. Muốn nâng cao, không chỉ cần có tu vi tương ứng, còn cần phải đánh bại một đệ tử trong đẳng cấp mà mình muốn thăng cấp.

- Hơn nữa, việc khiêu chiến này không quá nghiêm ngặt, các học viên ở đây khiêu chiến, trưởng lão ghi chép xuống, xem như thành công!

Trong khi hắn nói chuyện, mấy người đã đi tới bên cạnh lôi đài.

Lý Lan Đình cũng muốn để cho ba người Tần Trần đi tới nơi đông người.

Một khi Vương Thành Phong dẫn Vương Kiêu đến, ở nơi đông người có thể vàng thau lẫn lộn, tránh bị phát hiện.

Bốn người đứng ở bên cạnh lôi đài. Vào giờ phút này, từng bóng dáng vây quanh nơi đây, nhìn cuộc so tài trên lôi đài.

- Lợi hại, Đỗ Nguyên khiêu chiến Lục Trầm!

- Đỗ Nguyên là đệ tử nòng cốt thượng đẳng, tu vi Linh Đài cảnh cửu trọng. Lục Trầm cũng là tu vi Linh Đài cảnh cửu trọng. Thật sự khó có thể đoán được ai trong hai người này có thể chiến thắng.

- Ta thấy chắc là Lục Trầm thắng. Lục Trầm đã đứng đầu đệ tử nòng cốt ba tháng, được gọi là dưới Linh Luân không có đối thủ.

- Cũng không chắc đâu. Lần này, Đỗ Nguyên đã lĩnh ngộ kiếm ý, ta thấy danh hiệu của Lục Trầm sắp thay đổi rồi!

Vào giờ phút này, dưới đài vang lên tiếng người ồn ào.

Lý Lan Đình cũng thoáng ngây người, tùy tiện nói:

- Lục Trầm là đệ tử nòng cốt thượng đẳng, hơn nữa nồi tiếng bên trong học viện đã lâu. Đỗ Nguyên này lại mới có chút danh tiếng trong mấy tháng này, cũng rất lợi hại.

Lúc này, ba người Tần Trần đứng trong đám người, xem cuộc so tài.

Trong lúc đó, hai bóng người đều thi triển tuyệt học của mình, phát ra uy lực không tầm thường, giao chiến kịch liệt ở trên lôi đài.

- Sắp kết thúc rồi!

Tần Trần chậm rãi nói.

- Công tử nhìn ra được ai sắp thắng sao?

Diệp Tử Khanh buồn bực nói.

Rất rõ ràng, hai người Lục Trầm và Đỗ Nguyên khó phân biệt được cao thấp, Tần Trần lại nói, sắp kết thúc.

- Ta đoán không sai, chắc là Đỗ Nguyên thắng.

Tần Trần nói.

Hắn vừa dứt lời, đã xoay người rời đi. Cuộc giao chiến này đúng là không có gì đẹp mắt.

Bốn người cùng xoay người rời đi.

Ầm...

Đúng vào lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên.

Trên lôi đài này, một bóng người tạo thành một đường parabon rơi xuống đất.

Bịch một tiếng, thật không khéo, lại vừa vặn ngã xuống trước mặt bốn người Tần Trần chuẩn bị rời đi.

Bóng người này chính là Lục Trầm!

Lục Trầm… thua!

Cảnh tượng như vậy đã làm mọi người ở đây kinh động, lặng ngắt như tờ.

- Cút ngay!

Lúc này, Lục Trầm giãy giụa đứng dậy, nhìn bốn người Tần Trần.

Lý Lan Đình hậm hực gật đầu, vội vàng chuẩn bị tránh đường ra.

Lục Trầm này so tài thua, chắc đang nổi nóng, hắn làm sao dám trêu chọc được. Người này chính là cao thủ Linh Đài cảnh cửu trọng!

Hắn chẳng qua là Linh Hải cảnh ngũ trọng, ở trước mặt Lục Trầm, hắn chỉ nhỏ như con kiến vậy.

Mà giờ phút này, vẻ mặt Lục Trầm lại lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn ba bóng người phía trước.

Lúc này, Lý Lan Đình cũng sững sờ.

Ba người Tần Trần, Diệp Tử Khanh và lão què căn bản không nhúc nhích.

- Tần huynh, nhường đường một chút!

Lý Lan Đình vội nói khẽ.

- Vì sao?

Tần Trần lại mỉm cười nói:

- Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ngươi đang chắn trên đường ta rời đi, ta không so đo với ngươi, ngươi còn bảo ta lăn à?

Lời này vừa nói ra, trong phút chốc, trên cả võ trường còn yên tĩnh hơn cả vừa rồi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)