- Chuyện này...
Nhìn một màn trước mắt, Tần Viễn Sơn ấp úng, tay run rẩy, một câu cũng nói không ra lời.
Trong sân vỡ nát, đại trưởng lão và nhị trưởng lão quần áo rách rưới, đầu tóc tản ra, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa, như bị móng vuốt cào qua.
Thân ảnh hai người nửa quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc, phun ra từng ngụm tiên huyết, sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Trần, ánh mắt hoảng sợ.
- Phản bội Tần gia, luận tội nên trảm!
Tần Trần bước tới, đi lại không tiếng động, nhưng khí tức băng lãnh.
- Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, kiếp sau, cần phải làm người trung tâm với gia tộc.
Ken két...
Hai tiếng ken két vang lên, Tần Trần trực tiếp xử tử hai người.
Tiếng ùm ùm vang lên, hai cỗ thi thể dần dần lạnh lẽo...
- Đại ca!
Lúc này Tần Viễn Sơn mới vội vàng đi tới bên người Tần Thương Sinh, đám hộ vệ và chấp sự thì triệt để há hốc mồm.
- Đại ca, chuyện này... huynh giết bọn hắn?
- Không phải ta!
Tần Thương Sinh lắc đầu cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Tần Trần.
- Là Trần nhi!
Cái gì?
Lời này giống như hòn đá ném vào mặt hồ, gây nên sóng to gió lớn, rất nhiều hộ vệ và chấp sự hoảng sợ nhìn Tần Trần.
Tần Trần lấy sức một mình, chém giết đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão, còn có vài tên chấp sự lục môn, thất môn cảnh?
Điều này sao có thể?
Mọi người cảm thấy khó có thể tin.
Tần Viễn Sơn nhìn Tần Trần, trong lòng cũng hiểu rõ.
Tần Trần đại nạn không chết, đạt được Cửu U Đại Đế truyền thừa, tương lai nhất định sẽ quang mang vạn trượng.
- Tốt, tốt!
Tần Viễn Sơn nâng Tần Thương Sinh dậy, nhìn Tần Trần, liên tục gật đầu.
Lúc này sắc mặt của Tần Thương Sinh khôi phục lại một tia hồng hào, nhìn mọi người, thanh âm mang theo uy nghiêm.
- Tam trưởng lão Tần Phong Vân nghe lệnh!
- Có thuộc hạ!
- Lập tức dẫn hộ vệ tinh anh của Tần gia ta, bắt đại trưởng lão, nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão nhất mạch, thẩm vấn rõ ràng, phàm là người tham dự mưu đồ lần này, giết không tha!
- Vâng!
Tần Thương Sinh lại nói:
- Tứ trưởng lão Tần Phong Thương, ngươi dẫn một nhóm hộ vệ, bắt đầu từ hôm nay, không phân ngày sáng đêm tối, thủ vệ Tần gia an nguy!
- Tuân lệnh!
- Nhị đệ!
- Đại ca phân phó!
Tần Thương Sinh gật đầu nói:
- Lần này đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão có ý đồ mưu sát ta, Trần nhi chém giết ba người bọn họ, thực lực của Tần gia ta giảm mạnh, Lăng gia, Sở gia và Trầm gia chắc chắn sẽ có động tác, ngươi chiếu cố tốt sinh ý trong đan phường.
- Đại ca yên tâm!
Tần Thương Sinh không hổ là tộc trưởng Tần gia, trong nháy mắt đã an bài tất cả sự tình thỏa đáng.
- Phụ thân, ngài không có việc gì chứ?
Lúc này Tần Trần hơi lo lắng hỏi.
- Không sao cả, chỉ là một ít vết thương nhẹ!
Tần Thương Sinh lắc đầu, nhìn đầy đất hỗn độn, sắc mặt cũng ưu phiền.
Tần Trần biết phụ thân lo lắng cái gì.
Lần này chém giết ba vị tộc lão, thực lực trong gia tộc bị hao tổn, vạn nhất đám người Lăng gia động thủ, Tần gia tuyệt đối sẽ tổn thất nghiêm trọng.
- Trần ca, Trần ca, Thánh Đan Các Thánh Tâm Duệ mang theo Đỗ Triết và Đỗ Tư Viễn đến, có gặp không?
Lúc này Tần Hâm Hâm chạy tới nói.
- Hắn tới làm gì? Không gặp!
Tần Trần trực tiếp phất tay.
- Ngạch, hắn nói tìm được đồ vật Trần ca mong muốn!
- Ồ? Vật gì?
- Viêm Linh Chi!
Viêm Linh Chi?
Nghe đến đây, ánh mắt của Tần Trần hơi thư giãn.
- Bảo hắn tới gặp ta!
- Vâng!
Tần Trần xoay người nhìn về phía Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn, cười nói:
- Phụ thân, lo lắng trong lòng ngài, còn có khả năng hóa giải!
Chứng kiến nụ cười của Tần Trần, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều không hiểu rõ.
Có ý gì?
Cũng không bao lâu, bên ngoài tiểu viện có mấy bóng người nối đuôi nhau đi tới.
Thánh Tâm Duệ mặc áo trắng, nhìn rất tuấn dật, đi tuốt ở đàng trước, Đỗ Triết và Đỗ Tư Viễn thì cẩn thận theo ở phía sau.
- Tần đại ca!
Chứng kiến Tần Trần, Thánh Tâm Duệ tươi cười nghênh đón.
Đỗ Triết thì tới chỗ Tần Thương Sinh, chắp tay cười nói:
- Tần tộc trưởng, thật xin lỗi, lão hủ già nua hoa mắt, lần trước chẩn đoán bệnh sai lầm cho công tử, là lão hủ sai, hôm nay chuyên tới để bồi tội!
- Mang lên!
Mấy người phía sau mang lên vài cái rương gỗ đi tới.
Chứng kiến mấy cái rương gỗ kia, Tần Thương Sinh sững sờ.
Hắn là tộc trưởng Tần gia, vừa nhìn đã biết, mấy cái rương gỗ này không đơn giản, là Tử Thiện Mộc thượng hạng làm thành.
Công hiệu của Tử Thiện Mộc, chính là cất giữ phàm đan.
Đỗ Triết chắp tay nói:
- Nghe nói Tần gia có hai vị đan sư phản bội, mấy rương này, đều là phàm đan hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm mà Thánh Đan Các ta tồn trữ, đủ để bảo đảm Tần gia tiêu thụ đan dược trong một tháng!
Tần Thương Sinh nghe được lời này, tròng mắt muốn trừng ra ngoài.
Mấy rương đan dược, giá trị ít nhất trăm vạn lượng hoàng kim, đây quả thực là khoản tiền lớn.
Chỉ vì nhận lỗi, bỏ nhiều tiền như vậy?
Tần Thương Sinh nhìn Tần Trần, không nói gì.
- Tần đại ca, ngươi cần phải thu, đây là một phần tâm ý của tiểu đệ!
Thánh Tâm Duệ nói.
- Vật ta cần đâu?
Tần Trần không trả lời, mà trực tiếp mở miệng.
- Có có, ở chỗ này!
Thánh Tâm Duệ lấy ra một cái hộp gấm.
Hộp gấm hình vuông, Thánh Tâm Duệ mở hộp gấm ra, một cây dược liệu hình linh chi xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Chỉ là linh chi kia không phải linh chi bình thường, toàn thân mang theo ngọn lửa nhàn nhạt, hơi tới gần, có thể cảm giác được khí tức nóng bỏng đập vào mặt.
- Viêm Linh Chi!
Khóe miệng Tần Trần khẽ nhếch.
Chứng kiến Tần Trần hài lòng, Thánh Tâm Duệ thở phào.
Hỏa độc trong cơ thể hắn, cả ngày lẫn đêm dằn vặt, hiện tại sống không tới nửa năm, này thật là dày vò hắn ngày đêm.
Tư vị chờ chết cũng không dễ chịu.
Tần Trần có biện pháp chữa tốt, hắn nhất định phải dựa vào Tần Trần.
- Khổ cực ngươi, chờ ngươi tìm được Cửu Điệp Linh Thanh Hoa, ta có thể giúp ngươi luyện chế Cửu Linh Thanh Đan, chữa khỏi độc hỏa trong cơ thể ngươi!
- Làm phiền Tần đại ca!
Sắc mặt Thánh Tâm Duệ vui vẻ nói.
Thân là Cửu thiếu gia của Thánh Đan Các, tiền đồ và tương lai tốt đang chờ hắn, hắn không muốn chết nha.
Tần Trần xoay người nhìn về phía Tần Thương Sinh:
- Phụ thân, con cần một ít thời gian luyện chế đan dược, chờ luyện chế thành công, đủ để giải quyết khó khăn của Tần gia ta!
Nói xong, Tần Trần xoay người ly khai.
Thánh Tâm Duệ lập tức theo sau.
- Tần đại ca, Tần đại ca...
Thánh Tâm Duệ nhìn Tần Trần nói:
- Ta biết đan thuật của ngươi tất nhiên siêu quần, tiểu đệ có cái yêu cầu quá đáng.
- Muốn xem ta luyện đan?
- Ngạch.... Cái kia, cái này...
Bị Tần Trần nhìn thấu, Thánh Tâm Duệ có chút ngượng ngùng.
Mỗi một vị đan sư, đều có con đường của mình, cho nên thời điểm luyện đan, bị người khác quan sát là cấm kỵ, nhưng trong lòng hắn thật rất hiếu kỳ.
Niên kỷ của Tần Trần xấp xỉ hắn, lần trước gặp mặt, liếc mắt nhìn ra vấn đề trong cơ thể hắn, đây tuyệt đối là ánh mắt của đại sư.
Hắn rất muốn biết, đan thuật của Tần Trần đến cùng như thế nào.
- Có thể!
- À?
Thánh Tâm Duệ sửng sốt.
Tần Trần thản nhiên nói:
- Vừa vặn, ta cũng cần ngươi giúp.
Giúp? Giúp thế nào?