Thần Đạo Đế Tôn

Chương 219: Lừa đảo

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Trần dừng chân, thấy phía sau có một người béo mập mặc áo xám, đôi mắt thông minh linh hoạt đi tới, nhìn ba người.

- Ba vị muốn đi vào trong Vân Lam Học Viện tham quan sao?

Tiểu Bàn Tử cười hì hì nói:

- Ta là Lý Lan Đình, là đệ tử ngoại viện của Vân Lam Học Viện!

Lý Lan Đình tự giới thiệu, nói:

- Ba vị không có thân phận học viên thì không thể tiến vào như vậy đâu. Vân Lam Học Viện trông coi rất nghiêm ngặt.

- Ngươi có cách à?

Lúc này, Diệp Tử Khanh cau mày nói.

Lý Lan Đình liếc nhìn Diệp Tử Khanh, trong mắt lóe lên một chấn động, nhưng lại lập tức nhìn về phía Tần Trần.

Hắn có thể nhìn ra, Tần Trần có thân phận không thấp, một lão già một mỹ nữ đều đi bên cạnh hắn, còn cố ý đứng sau vài bước, rõ ràng hắn là chủ nhân.

Lý Lan Đình nói:

- Ta là đệ tử của học viện này, tất nhiên là có cách rồi. Mỗi người mười viên linh thạch, ta sẽ dẫn các ngươi vào trong!

- Mười viên, ngươi thật ra rất tham lam!

Diệp Tử Khanh hừ một tiếng, vung bàn tay lên, ba mươi viên linh thạch đã xuất hiện.

Diệp Tử Khanh là đại tiểu thư Diệp gia, tuy linh thạch quý giá nhưng cũng không phải không lấy ra được.

Nhìn thấy Diệp Tử Khanh ra tay rộng lượng như vậy, Lý Lan Đình lập tức tiếc nuối.

Sớm biết vậy, mình nên đòi nhiều hơn mới tốt.

- Hì hì, nếu ba vị chó thêm một chút, ta có thể dẫn ba vị vào trong học viện, làm người hướng dẫn miễn phí!

- Được!

Lần này, Tần Trần mở miệng, nói:

- Nếu ngươi làm người hướng dẫn tốt, ta sẽ cho ngươi nhiều một chút. Nếu làm quá tệ, vậy cũng đừng trách ta không khách sáo đấy!

- Không có...

Lý Lan Đình đắc ý thu linh thạch, dẫn theo ba người Tần Trần đi thẳng tới ngoài cổng học viện.

Lúc này, đệ tử canh giữ lại giống như không nhìn thấy Lý Lan Đình, mặc cho hắn dẫn theo ba người bước vào trong.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Trần cũng hiểu rõ.

Chắc hẳn Lý Lan Đình còn phải chia ba mươi viên linh thạch cho mấy người này nữa.

Tiến vào bên trong học viện, Lý Lan Đình bắt đầu giới thiệu.

- Mời các vị xem, nơi này là cổng lớn của Vân Lam Học Viện chúng ta nối thẳng một đường đến Vân Lam Các ở nơi sâu nhất của học viện, nơi đó là nơi ở của các viện lão trong học viện chúng ta, bình thường những chuyện lớn đều được giải quyết ở đó!

- Con đường này thông tới cuối, rất thú vị.

Lý Lan Đình là đệ tử của Vân Lam Học Viện, tất nhiên vô cùng quen thuộc với Vân Lam Học Viện, vào giờ phút này mở miệng kể không ngừng.

Bốn người cùng đi dạo bên trong Vân Lam Học Viện, thật sự có thể nhìn ra được kiến trúc trong Vân Lam Học Viện thiên về vẻ đẹp uyển chuyển, không có vẻ bá đạo vòng trong vòng ngoài giống như Thiên Thần Học Viện.

- Tiếp theo, ta dẫn ba vị đến trong Phượng Đường của Vân Lam Học Viện chúng ta xem. Nơi đó được xếp hàng đầu cũng rất nổi tiếng trong học viện của rất nhiều đế quốc!

Lý Lan Đình nói xong, dẫn theo ba người Tần Trần đi tiếp.

- Thật giỏi cho tên Lý Lan Đình ngươi, cuối cùng cũng để lão tử tìm được ngươi rồi!

Đúng vào lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Nghe được tiếng quát này, Lý Lan Đình rụt cổ lại, biến sắc.

- Thằng nhóc thối, lần trước ngươi nợ lão tử một trăm hai mươi bốn viên linh thạch, định khi nào mới trả cho lão tử?

Lại có tiếng quát vang lên, mấy bóng người lần lượt bước tới.

Người thanh niên dẫn đầu trợn mắt trừng mắt, bước nhanh về phía Lý Lan Đình.

- Tiêu rồi...

Nhìn thấy người mới tới này, Lý Lan Đình biến sắc.

- Hì hì, Vương ca, Vương ca đã lâu không gặp.

Lý Lan Đình lập tức tươi cười đón chào, khom lưng xuống, nhìn người thanh niên khôi ngô này, dáng vẻ khum núm như chuột thấy mèo vậy.

- Đã lâu không gặp chó má gì chứ? Ta mới gặp ngươi ngày hôm qua. Thằng nhóc ngươi có giỏi thì chạy đi!

Vương ca trực tiếp vỗ mạnh vào đầu Lý Lan Đình, cười híp mắt nói:

- Lại có khách à?

- Không không không, mấy vị này là thân thích của ta!

- Thân thích? Lý Lan Đình ngươi có thể có thân thích xinh đẹp như vậy sao?

Vương ca quan sát sơ qua Diệp Tử Khanh rồi nhìn Lý Lan Đình, không nhịn được nói:

- Đừng nói nhảm nữa, bao giờ thì ngươi mới trả một trăm hai mươi bốn viên linh thạch?

- Vương ca, Vương ca...

Lý Lan Đình khẽ nói:

- Ta còn phải lo cho mấy vị khách hàng, ở đây là ba mươi viên linh thạch, ta trả lại cho ngươi trước, được không?

Lý Lan Đình nói xong, lấy ra linh thạch, cười híp mắt nói.

- Ba mươi viên, vậy còn thiếu ta 94 viên, ngươi tính bao giờ trả?

Vương ca hừ khẽ một tiếng, lại nói.

- Ngày mai, ngày mai chắc chắn sẽ trả!

- Ngày mai? Lão tử chờ ngươi đến ngày mai sao?

Vương ca bực bội nói:

- Ngươi phải trả cho ta hôm nay!

Lời này vừa nói ra, gương mặt Lý Lan Đình chợt trắng bệch, đột nhiên xoay người, đi tới bên cạnh ba người Tần Trần khẽ nói:

- Vị công tử này, vừa rồi ngài nói, ta giới thiệu khiến ngài thỏa mãn, ngài sẽ cho ta thêm tiền. Ngài xem, có thể cho ta trước một ít không?

- Được!

Tần Trần phất tay, Diệp Tử Khanh lại lấy ra ba mươi viên linh thạch.

- Cho ngươi, nhanh chóng giải quyết chuyện của ngươi đi!

Rõ ràng tâm tình Diệp Tử Khanh rất tốt, cho linh thạch xong lại nhìn xung quanh.

Lý Lan Đình ngàn ơn vạn tạ, vội vàng đi tới trước mặt Vương ca, lấy ra linh thạch.

- Vương ca, ta đưa ngươi ba mươi viên này, chỉ thiếu ngươi sáu mươi bốn viên.

Lý Lan Đình vội vàng nói:

- Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ trả nốt cho ngươi!

Nghe được lời này, trong mắt Vương ánh lên nụ cười.

Vương ca nhận lấy linh thạch, lại nhìn về phía ba người Tần Trần.

Diệp Tử Khanh vừa ra tay đã lấy ra ba mươi viên linh thạch, không khỏi quá phung phí đi!

Ba chủ tớ này hình như rất có tiền!

- Cút ngay!

Vương ca dùng một tay đẩy Lý Lan Đình ra, đi về phía ba người Tần Trần.

- Hì hì, tại hạ tên là Vương Thành Phong, đệ tử nội viện. Lý Lan Đình này thiếu tại hạ không ít tiền. Nếu ba vị không thiếu chút tiền ấy, ngược lại không bằng trả giúp cho Lý Lan Đình luôn?

Vương Thành Phong cười hì hì, từ trên cao nhìn xuống mấy người Tần Trần.

- Không có hứng thú!

Tần Trần thấy Vương Thành Phong như vậy, nói:

- Chuyện của các ngươi là chuyện các ngươi, tự mình giải quyết, không liên quan tới ta!

Nghe được lời này, Vương Thành Phong thoáng ngây người.

Người này… hình như không dễ giải quyết đâu!

- Dù sao ngươi cũng không thiếu chút linh thạch này, ngược lại không bằng làm người tốt, trả giúp hắn, được không?

Vương Thành Phong tiếp tục nói.

- Lăn!

Tần Trần lười nhiều lời.

Người như thế, càng nhân nhượng lại càng lấn tới.

Hắn và Lý Lan Đình vốn không có gì quan hệ, Lý Lan Đình thu linh thạch của hắn, dẫn hắn tham quan Vân Lam Học Viện, đây là giao dịch.

Linh thạch hắn hứa đã đưa, lại hết chuyện.

Nhưng Vương Thành Phong thấy trên người hắn hình như có rất nhiều linh thạch, lại muốn kiếm một khoản, vậy không thể nhẫn nhịn được.

- Ngươi dám bảo ta lăn?

Vương Thành Phong nghe được lời này, làm sao có thể nhẫn nhịn được, lập tức vung bàn tay lên.

Ngay lập tức, mấy bóng người phía sau lần lượt đi ra, nhìn chằm chằm vào ba người Tần Trần.

- Thằng nhóc, bản thân ngươi tự tìm chết, cũng không hỏi thăm xem, ở trong nội viện Vân Lam Học Viện này có ai dám bảo Vương Thành Phong ta lăn?

- Lên cho ta, đánh một trận thật đau cho ta!

Vương Thành Phong đã quyết định.

Rất rõ ràng, ba người Tần Trần chắc chắn không phải là người của Đế Đô Vân Lam Đế Quốc, nếu không sẽ không có khả năng bỏ ra nhiều linh thạch như vậy tới tham quan Vân Lam Học Viện, mười phần có tới tám chín phần là đến từ địa phương khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)