- Sương Nhi sao vậy?
Tần Trần xoa đầu Vân Sương Nhi, cười nói:
- Còn không phải là chết một Lam Tiếu Kiêu sao? Không có chuyện gì lớn, yên tâm đi!
- Công tử!
Vân Sương Nhi đột nhiên nói:
- Công tử có thể suy nghĩ tới thân phận của Sương Nhi, đừng ra tay với người của Vân gia ta không?
Lời này vừa nói ra, Tần Trần thoáng ngây người.
- Yên tâm đi, ta sẽ không giết người lung tung!
Sẽ không giết người lung tung...
Lời nói của Tần Trần có ý tứ rất rõ ràng.
Hắn chắc chắn sẽ không giết người lung tung, nhưng nếu xuất hiện một người như Lam Tiếu Kiêu, hắn căn bản sẽ không nương tay.
Trước khi tới đây, Vân Sương Nhi phần nhiều chỉ lo lắng cho sự an nguy của Tần Trần.
Với tính tình của Tần Trần, hắn đắc tội Vân gia, Lam gia, sẽ thật sự không dễ giải quyết.
Nhưng trên đường đi tới đây, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng bây giờ càng lo lắng cho hoàng thất và Lam gia hơn.
Tần Trần chưa bao giờ làm chuyện gì không có nắm chắc.
Lần này, nếu hắn đã dám đến, dám giết người, đã chứng tỏ hắn căn bản không sợ Vân Lam Đế Quốc.
Cho dù đó là một trong mười đại đế quốc!
Ở trong mắt Tần Trần, hình như không có chữ sợ này.
Thậm chí bây giờ nàng nghĩ, trước đây Tần Trần bị Lam Vân Sam đâm trúng một kiếm cũng là cố ý.
Mục đích rất rõ ràng, chính là muốn Vân Trung Lam Yên Quả của Vân Lam Đế Quốc.
- Được rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ta tới đây chỉ muốn làm ba chuyện rất đơn giản, xong chuyện, chúng ta sẽ trở về.
Tần Trần mỉm cười, lại nói:
- Đi tới quê hương của ngươi, chúng ta sẽ ở đâu?
- Lam Thiên Các, là tửu lâu tốt nhất ở chỗ chúng ta.
Vân Sương Nhi miễn cưỡng cười nói.
Hi vọng đám người Lam gia và phụ hoàng có thể biết khiêm tốn một chút, đừng bởi vì Tần Trần chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà khinh thường hắn!
Nhóm bốn người một trâu đi tới Lam Thiên Các, vào ở bên trong. Vân Sương Nhi chào Tần Trần, trở lại trong Lam Vân Thành. Nàng tất nhiên phải về trong hoàng cung, gặp mặt phụ hoàng và mẫu hậu của mình.
Lúc này, trong gian phòng, Diệp Tử Khanh pha một bình trà, nhìn Tần Trần.
- Chỉ sợ Sương Nhi sẽ lo lắng ngươi làm chuyện gì bất lợi cho Vân gia và Lam gia...
Diệp Tử Khanh do dự nói.
- Có gì phải lo lắng chứ?
Tần Trần thản nhiên nói:
- Ta đến không phải là giết người. Thứ nhất, đưa cho ta mười hai quả Vân Trung Lam Yên Quả, xem như là an ủi thân thể và tâm linh bị tổn thương của ta.
- Thứ hai, sau này Sương Nhi là người của ta, ta không hy vọng Vân Lam Đế Quốc tới làm phiền hết lần này tới lần khác.
- Thứ ba chính là lão què, ai phế bỏ chân của hắn thì người đó chém xuống một chân, đền cho hắn.
- Vân Lam Đế Quốc làm không được chuyện đơn giản như vậy, ta cũng không ngại đại khai sát giới!
Tần Trần thật sự không ngại.
Nếu không phải nhờ hắn, làm gì có Vân Lam Đế Quốc bây giờ, hắn chỉ lấy mấy trái cây mà thôi.
Về phần Vân Sương Nhi, nàng có thể ở bên cạnh hắn, chỉ sợ hai vị Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh tổ tiên của hai nhà sẽ kích động tới mức từ trong quan tài chui ra.
Thiên Động Tiên, vậy càng đơn giản hơn.
Dù sao hắn cũng là đồ tôn hậu nhân của hắn, bị người ta chặt một chân, nếu không phải có hắn, cuộc đời này không thể tốt được. Hắn đối xử với đồ tôn của đồ đệ mình, vẫn rất bao che khuyết điểm.
Trong mắt hắn, ba chuyện này không có chuyện nào quá đáng.
Lúc này, Diệp Tử Khanh không nói nữa.
Chủ nhân này của mình là vậy, người bên ngoài cần phải kính trọng hắn, nếu không chịu khổ vĩnh viễn là người khác!
Vào giờ phút này, bên trong hoàng cung Vân Lam Đế Quốc.
- Sương Nhi, con đã trở về!
Trong một thư phòng, nam tử mặc bào phục nho nhã lộ vẻ mừng rỡ.
Đây chính là Vân Khinh Tiêu - Vân Lan Hoàng Đế nắm giữ Vân Lam Đế Quốc hiện nay!
Mà ở bên cạnh Vân Khinh Tiêu, một phu nhân còn kích động tới rơi nước mắt.
- Sương Nhi...
- Phụ hoàng, mẫu hậu!
Vân Sương Nhi nhìn hai người, lập tức dập đầu.
- Đứng lên, mau đứng lên đi!
Vân Khinh Tiêu nhìn công chúa mình sủng ái nhất, vô cùng vui mừng.
- Con ngoan, con gầy đi... Ơ?
Vân Khinh Tiêu chạm vào cơ thể Vân Sương Nhi, đột nhiên thoáng ngây người.
- Sao vậy?
- Sương Nhi, tu vi của con… bây giờ là... Linh Hải cảnh cửu trọng?
Trên gương mặt Vân Khinh Tiêu lập tức xuất hiện vẻ chấn động.
Cái gì!
Phụ nhân xinh đẹp bên cạnh cũng thoáng ngây người.
- Sương Nhi, tu vi của con...
- Phụ hoàng, nữ nhi vội vàng trở về, chính là muốn nói với phụ hoàng về chuyện này!
Lúc này, Vân Sương Nhi vội vàng mở miệng.
- Muội muội, muội muội, muội muội, ngươi trở về rồi?
Đúng vào lúc này, một tiếng kêu vui mừng vang lên.
Một bóng người từ ngoài thư phòng xông thảng vào, nhìn Vân Sương Nhi với vẻ vui mừng.
- Thái tử điện hạ!
Nàng nhìn người thanh niên đầu đội vương miện, hai mắt đầy vui mừng.
- Gọi Thái tử điện hạ gì chứ? Muội muội, sao muội ra ngoài một chuyến, trở nên lại trở nên xa lạ như vậy?
Người thanh niên toét miệng cười, nhìn về phía Vân Khinh Tiêu lập tức dập đầu bái lạy, nói:
- Tham kiến phụ hoàng!
- Hãy bình thân!
Vân Khinh Tiêu nhìn người thanh niên trước mắt, nói:
- Vân Hiên, con làm xong bài học hôm nay chưa?
- Khởi bẩm phụ hoàng, con làm xong rồi!
Vân Khinh Tiêu gật đầu, nói:
- Ngươi thân là Thái tử, tương lai chính là trụ cột vững chắc của hoàng thất Vân Lam Đế Quốc.
- Hiện nay mới Linh Luân cảnh ngũ trọng, còn kém hơn thằng nhóc Lam Vân Sam của Lam gia rất nhiều, phải cố gắng hơn!
- Vâng, phụ hoàng!
Vân Khinh Tiêu khẽ gật đầu, trên gương mặt lại xuất hiện chút lo lắng.
Có thể nói Vân gia và Lam gia đều là người thống trị Vân Lam Đế Quốc trong các thời đại.
Vân gia là hoàng thất, chính là người ra hiệu lệnh cho toàn quốc. Lam gia là phụ chính.
Nhưng những năm gần đây, Lam gia lại ít nhiều xuất hiện một vài thay đổi… khiến cho người ta có chút suy nghĩ.
Đến hắn là Hoàng đế, hiện nay đạt đến Địa Võ cảnh nhất trọng mới có thể áp chế chặt Lam gia, khiến cho Lam gia kiêng kỵ.
Nhưng Vân Hiên là Thái tử, bất luận từ thiên phú hay thực lực đều không bằng đại công tử Lam gia Lam Vân Sam.
Đó cũng không phải là một tin tức tốt.
Rất có khả năng sẽ tồn tại tai họa ngầm cực lớn.
- Phụ hoàng, Lam Vân Sam... chết rồi!
Một lời nói khẽ vang lên, mọi người lập tức yên lặng.
- Sương Nhi, con nói bậy bạ gì vậy?
Lúc này, Vân Hiên cũng sững sờ nói:
- Hai người Lam đại ca và Lam Thiên Bá thúc thúc cùng ra ngoài làm việc, ít ngày nữa sẽ trở về, muội...
- Bọn họ đi tới Bắc Minh Đế Quốc, muốn dẫn ta trở lại, nhưng đã chết rồi!
Lúc này, Vân Sương Nhi nói năng đầy khí phách.
- Ngươi nói cẩn thận xem nào!
Lúc này, cơ thể Vân Khinh Tiêu khẽ run lên.
Ngay sau đó, bên trong thư phòng, Vân Sương Nhi cẩn thận kể lại mọi chuyện...
Bên kia, hai người Tần Trần và Diệp Tử Khanh không có chuyện gì, rời khỏi Lam Thiên Các, đi dạo trong Đế Đô.
- Công tử, nghe nói Vân Lam Học Viện ở Vân Lam Đế Quốc xây dựng rất phong cách, không bằng chúng ta đi xem thử?
Lúc này, Diệp Tử Khanh đề nghị.
Tuy nói tính cách bản thân Diệp Tử Khanh lãnh đạm, bình thường ít nói.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, rời khỏi Bắc Minh Đế Quốc, nhìn thấy phong tình khác ở Vân Lam Đế Quốc, tâm trạng thả lỏng, cũng nói chuyện nhiều hơn.
- Được!
Dù sao cũng không có chuyện gì, ba người đi về phía Vân Lam Học Viện trong Đế Đô.
Trên Cửu U đại lục, bởi vì Bắc Minh Đế Quốc năm đó quật khởi, Thiên Thần Học Viện huy hoàng, khiến cho bên trong các đế quốc trên đại lục hiện nay đều xây dựng học viện đế quốc.
Bọn họ muốn bồi dưỡng đệ tử thiên tài cho đế quốc, khiến cho đế quốc có thể tồn tại lực lượng hậu sinh ổn định.
Vân Lam Đế Quốc chính là một trong mười đại đế quốc, võ đạo còn thịnh hành hơn Bắc Minh Đế Quốc.
Ba người xuất hiện ở bên ngoài học viện của Vân Lam Đế Quốc, nhìn cánh cổng sừng sững nguy nga, mơ hồ có thể thấy được kiến trúc mang theo một phong cách riêng, có vài phần uy thế quang lâm thiên hạ.
- Đứng lại, đứng lại!
Ba người vừa định bước vào cổng chính, đột nhiên có một giọng nói lại vang lên.