Thần Đạo Đế Tôn

Chương 217: Muốn chết, lăn sang bên

Chương Trước Chương Tiếp

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Gương mặt lão què lạnh lùng nói.

- Ta muốn thế nào à?

Lam Tiếu Kiêu nhìn đám hộ vệ xung quanh, cười nhạo nói:

- Lão già này… hỏi ta muốn thế nào?

- Ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin bản công tử tha thứ, chủ tử nhà ngươi lăn ra đây, cũng quỳ xuống cầu xin bản thiếu gia tha thứ.

- Nếu là nữ nhân, bản công tử sẽ không tính toán, nếu là nam nhân, quỳ xuống cầu xin tha thứ, bản công tử cũng muốn giết!

Hắn vừa nói ra lời này, gương mặt lão què lạnh như băng.

- Khốn kiếp!

Lão què vừa dứt lời, bóng dáng lóe lên, trực tiếp vung tay tát qua.

Bốp một tiếng vang lên, gương mặt Lam Tiếu Kiêu lập tức xuất hiện một dấu tay, mấy cái răng văng ra ngoài.

Lam Tiếu Kiêu phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn mấy cái răng vỡ, lúc này hoàn toàn bối rối.

- Răng vỡ, răng của ta vỡ rồi...

Lam Tiếu Kiêu sốc, miệng lẩm bẩm.

Lão què hừ một tiếng, nói:

- Ngươi phải biết kính già yêu trẻ một chút, mới có thể sống lâu hơn!

Lời này vừa nói ra, Lam Tiếu Kiêu hoàn toàn điên rồi.

- Người đâu, giết lão già này cho ta, giết tất cả người trong xe cho ta!

- Lam Tiếu Kiêu, ngươi thật to gan lớn mật!

Hắn vừa nói dứt lời, trong xe ngựa vang lên một tiếng nói khẽ, màn xe được kéo ra. Hai bóng hình xinh đẹp lần lượt bước ra, đứng ở trước xe ngựa và nhìn về phía trước.

Một người thuần khiết động lòng người, một người cao ngạo như tuyết.

Hai người này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho ánh mắt của đám người xung quanh sáng lên, đầy vẻ kinh ngạc lại chấn động.

Nữ tử như thế tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường!

- Công chúa điện hạ!

Lam Tiếu Kiêu nhìn thấy Vân Sương Nhi, lại thoáng ngây người.

- Công chúa điện hạ, sao ngài lại ở đây?

- Sao ta không thể ở đây? Xe ngựa này chính là của ta, bây giờ ngươi muốn giết ta sao?

- Không không, không phải...

Lúc này Lam Tiếu Kiêu đờ người ra, nói:

- Lão già này dám làm Hỏa Túng Mã của ta kinh sợ, ta chỉ muốn giáo huấn hắn.

- Đây là người đánh xe của ta, ngươi không có chuyện gì thì tránh ra!

Vân Sương Nhi lạnh lùng nói.

Tránh ra?

Trong lòng Lam Tiếu Kiêu chợt thấy khó chịu, giọng điệu cũng thay đổi.

- Công chúa điện hạ!

Lam Tiếu Kiêu lạnh lùng nói:

- Mặc dù ngươi là công chúa, nhưng ta cũng là tam công tử Lam gia. Xe ngựa của ngươi đã làm kinh động tới tuấn mã của ta, lão thất phu này còn ra tay đánh ta bị thương. Dù sao ngài cũng phải cho ta một câu trả lời hợp lý về chuyện này chứ?

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Vân Sương Nhi chợt trở nên lạnh lẽo.

- Lam Tiếu Kiêu, ngươi thật to gan lớn mật.

- To gan lớn mật à?

Lam Tiếu Kiêu cười nhạo nói:

- Vân Lam Đế Quốc được tạo dựng ra, có một nửa của Lam gia ta. Hoàng đế là người của Vân gia, nhưng phụ thân ta chính là Cửu Quan Vương hiện nay, ta gọi ngươi một tiếng công chúa điện hạ là lễ tiết triều đình.

- Cho dù bây giờ ta gọi ngươi là Vân Sương Nhi, cũng không sao hết!

- Ngươi...

- Vân Sương Nhi, dù có đưa chuyện này đến chỗ của phụ thân ta và phụ thân ngươi, bọn họ cũng chỉ xem thành trẻ con tranh cãi thôi, hơn nữa, ngươi... còn không thể tu luyện!

Lời này vừa nói ra, mặt Vân Sương Nhi hoàn toàn đỏ lên.

- Lam Tiếu Kiêu, ngươi thật lớn mật.

Vân Sương Nhi không nén được cơn giận.

- Vân Sương Nhi, chuyện này vốn chỉ là chuyện nhỏ, tuy nhiên Lam Tiếu Kiêu ta là quý công tử của đế quốc, bị người ta đánh nát răng, chuyện này lại không thể bỏ qua như vậy được!

- Ngươi muốn thế nào?

Vân Sương Nhi nhíu mày lại.

- Đơn giản, nha đầu bên cạnh ngươi thuộc về ta!

Đôi mắt Lam Tiếu Kiêu nhìn chằm chằm vào cơ thể mảnh mai của Diệp Tử Khanh như muốn xuyên qua lớp quần áo kia, giọng điệu cay độc nói:

- Ngươi bồi thường ta nha đầu kia, chuyện này coi như xong.

- Bằng không, cho dù ngươi là công chúa, ngày hôm nay ta cũng sẽ không thả cho ngươi đi!

Lời này vừa nói ra, cục diện lập tức trở nên lạnh lùng.

Những hộ vệ chạy tới cũng không dám thở mạnh.

Một bên là công chúa đế quốc Vân Sương Nhi.

Một bên khác là tam công tử Lam gia Lam Tiếu Kiêu.

Bọn họ bị dính vào, sơ ý đắc tội một bên trong đó, vậy chỉ có một con đường chết a.

- Tỳ nữ của ta mà ngươi cũng dám đòi, muốn chết thì lăn một bên mà chết đi!

Trong lúc cục diện đang yên tĩnh, bên trong xe ngựa chậm rãi vang lên một giọng nói.

Lúc này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ai không muốn sống như thế chứ? Lời như vậy cũng dám nói ra khỏi miệng.

Lam Tiếu Kiêu, tam công tử Lam gia.

Bên trong Vân Lam Đế Quốc, có thể nói Lam gia tương đương với hoàng thất Vân gia.

Có người nào không biết, năm đó tổ tiên Vân gia và tổ tiên Lam gia là đôi vợ chồng.

Vân Trung Phi sáng lập ra Vân Lam Đế Quốc, từ đó về sau người của tộc Lam Thanh Thanh đều mang họ Lam.

Có thể nói hai nhà cùng làm bá chủ Vân Lam Đế Quốc.

- Được, được được được lắm!

Lam Tiếu Kiêu nhìn Tần Trần từ trong xe ngựa chậm rãi bước ra, cười ha ha nói:

- Ngươi là ai mà dám nói chuyện với ta như vậy?

- Người đâu, giết thằng nhóc này cho ta, cũng giết cả lão già đánh xe này nữa, chỉ giữ con nhóc kia thôi!

Lam Tiếu Kiêu đã hoàn toàn nổi giận.

Nghe được lời này, Tần Trần lười dài dòng.

- Lão què, còn đứng ngây ra đó làm gì?

Tần Trần khoát tay nói:

- Giết hết!

- Đừng làm chậm trễ thời gian vào thành!

- Vâng!

Lão què nghe được lời này, chắp tay đáp rồi trực tiếp bước tới.

Ầm...

Hắn vung một tay ra, một dải lụa linh khí cách không bay ra, lập tức quấn lấy bóng dáng Lam Tiếu Kiêu bên cạnh.

Cảm nhận được cái chết tới gần, Lam Tiếu Kiêu hoàn toàn sốc rồi.

- Ngươi... Ngươi dám giết ta? Giết ta, ngươi tuyệt đối đừng mong đi ra khỏi Vân Lam Đế Quốc!

Lam Tiếu Kiêu thở hổn hển nói.

- Ta vốn không định đi ra ngoài, có xe ngựa ngồi, cần gì phải đi ra ngoài!

Tần Trần phất tay một cái, một tiếng rắc vang lên, khí tức trên cơ thể Lam Tiếu Kiêu hoàn toàn tán loạn.

Chết!

Trực tiếp giết chết!

Cảnh tượng như vậy hoàn toàn trấn áp tất cả mọi người.

Vân Sương Nhi vốn muốn mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.

Lam Tiếu Kiêu đúng là quá đáng, tự mình tìm chết.

Nhưng Tần Trần giết Lam Tiếu Kiêu như thế, Lam gia nhất định sẽ tới gây rắc rối.

Đến lúc đó, nàng nên làm thế nào cho phải?

Tần Trần không thể trêu chọc!

Nhưng bây giờ, Tần Trần quan tâm tới chuyện giết một Lam Tiếu Kiêu sao?

Ngay cả Lam Thiên Bá và Lam Vân Sam, hắn cũng trực tiếp giết, hắn căn bản không quan tâm tới Lam Tiếu Kiêu.

Nhưng Lam gia quan tâm!

Vậy phải làm thế nào cho phải đây?

Mà giờ phút này, những hộ vệ cùng với bảo vệ cổng thành xung quanh đã hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người.

Tần Trần phủi tay, nhìn xung quanh nói:

- Vân Lam Đế Quốc, vào xem thử đi!

Tần Trần xuống xe, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía thành trì lớn trước mặt lại không hề để ý.

Cảnh tượng như vậy làm đám đông hoàn toàn chấn động.

Người này… thật sự không quan tâm sao?

Người hắn vừa giết là Lam Tiếu Kiêu, không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt!

Lam gia căn bản không thể nào bỏ qua!

Nhưng lúc này, Tần Trần dẫn theo hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi bước vào bên trong Lam Vân Thành.

Lão què dẫn theo xe trâu, chậm rãi đuổi theo bọn họ.

Sau khi bốn người rời đi, ngoài cửa thành hoàn toàn nổ tung.

- Nhanh lên, nhanh lên, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Đuổi theo đi!

Thống lĩnh thủ vệ quát:

- Mau phái người thông báo với tộc trưởng, thông báo Nhị thiếu gia bọn họ, nhanh… nhanh lên!

- Lần này.. thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!

Mọi người lập tức hoảng loạn.

Mà giờ phút này, bốn người Tần Trần đã tiến vào bên trong thành.

Phong thổ nhân tình của Vân Lam Đế Quốc và Bắc Minh Đế Quốc có vài điểm khác nhau, người buôn bán nhỏ lui tới nối liền không dứt.

Diệp Tử Khanh nhìn xung quanh, cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm có.

Ngược lại, lúc này Vân Sương Nhi hết đường xoay xở.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)