Vân Trung Lam Yên Quả chính là một loại quả chỉ có thể mọc ở Vân Lam Đế Quốc.
Quả này cũng không phải là quả bình thường mà là vô giá.
Thật sự vô giá!
Quả này có thể gọi là linh tài cấp bậc ngũ phẩm.
Cần phải tốn một ngàn năm để bồi dưỡng một gốc Vân Trung Lam Yên, hơn nữa trong một ngàn năm này xuất hiện bất kỳ vấn đề nhỏ nào, cũng có thể thất bại.
Vân Trung Lam Yên mất một ngàn năm để trưởng thành.
Sau khi trưởng thành, cần một ngàn năm nữa mới nở hoa.
Ba ngàn năm sau mới có thể mọc ra một quả.
Đó chính là Vân Trung Lam Yên Quả.
Đồng thời một gốc chỉ mọc ra một quả.
Trước sau cần tổng cộng tới năm ngàn năm.
Quả như vậy, đừng nói Tần Trần muốn, cho dù nàng là công chúa đế quốc, muốn có, gần như là muôn vàn khó khăn!
Bởi vì muốn thu hoạch một quả này quá khó khăn!
Mỗi đời Hoàng đế hoàng thất Vân Lam Đế Quốc đều coi nó như sinh mạng.
Tần Trần muốn, gần như không có khả năng.
- Chỉ có người của Vân Lam Đế Quốc biết bồi dưỡng Vân Trung Lam Yên Quả thế nào, cũng chỉ có ở Vân Lam Đế Quốc mới có khả năng trồng được.
Diệp Tử Khanh nhíu mày nói:
- Nhưng quả này vô giá, chỉ sợ hoàng thất cũng không mấy quả, muốn có nó... gần như là không có khả năng...
- Người khác không có khả năng, nhưng với ta lại không phải không có khả năng!
Tần Trần hé miệng cười nói:
- Lần này ta tính lại xem, bốn người chúng ta cộng thêm đại ca, nhị ca, Hâm Hâm và Tiểu Phỉ, cùng với Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái, vừa vặn mười một quả!
Ò...
Ngoài xe, Tiểu Thanh kêu một tiếng, cho thấy sự bất mãn của mình.
- A đúng rồi, còn có Tiểu Thanh, mười hai quả!
Tần Trần thản nhiên nói:
- Mười hai quả Vân Trung Lam Yên Quả, không nhiều không ít.
- Cũng không tính là quà xin lỗi của Vân Lam Đế Quốc đối với ta!
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi hoàn toàn bối rối.
Diệp Tử Khanh ngồi bên cạnh cũng bĩu môi.
Ngoài xe, Thiên Động Tiên cũng cười gượng. Tần Trần này thật đúng là không sợ trời không sợ đất.
Chẳng qua ở đây không còn là Bắc Minh Đế Quốc, mà là Vân Lam Đế Quốc, lại tồn tại cường giả vượt qua Địa Võ cảnh.
Không phải là nơi hắn có thể tùy ý làm bậy!
Chỉ có Tiểu Thanh lúc này hài lòng giống như một kẻ ngốc vậy, tốc độ tăng vọt.
Nó không biết Vân Trung Lam Yên Quả là thứ gì, nhưng chắc chắn ăn ngon là được rồi.
Gần nửa tháng đi đường, mỗi ngày Tần Trần đàn một khúc nhạc, càng ngày càng thành thạo, hai người Vân Sương Nhi và Diệp Tử Khanh tu hành càng thêm nhanh chóng.
Lão què cũng được không ít lợi ích, vào lúc này cảm giác linh phách của mình hình như sắp lột xác vậy.
Mười năm qua, hắn gần như không tiến được nửa bước, nhưng bây giờ rào cản cảnh giới lại có chút cảm giác thả lỏng.
Phải biết rằng Linh Hải cảnh, Linh Đài cảnh, Linh Luân cảnh cùng với Linh Phách cảnh là bốn linh cảnh vững chắc nhất sau khi võ giả đạt tới cảnh giới cửu môn.
Bốn linh cảnh này, ngưng tụ Linh Hải, đúc linh đài, xoay chuyển linh luân, tu linh phách, bước sau còn khó hơn bước trước.
Nhưng Thiên Động Tiên lại hiểu rõ, khó khăn nhất lại là vượt qua bước này đến cảnh giới Địa Võ cảnh.
Địa Võ cảnh có linh khí nồng đậm, đến một loại cảnh giới khủng khiếp có thể trực tiếp ngự không bay đi.
Đây là bay trong thời gian dài, không phải lướt đi giống như bốn linh cảnh bình thường.
Đạt đến bước này mới thật sự là trình độ võ giả đứng đầu Cửu U đại lục, không còn là tồn tại lót đáy nữa.
Bốn linh cảnh đối mặt với tồn tại đạt trình độ cao nhất của Cửu U đại lục, đúng là lót đáy.
Đỉnh cao trong mắt những đệ tử trong Thiên Thần Học Viện ở Bắc Minh Đế Quốc kia, thật ra chỉ là tầng lót đáy trong mắt người khác.
Điểm này là sự thật, không thể tranh luận.
Cho nên cho tới nay, Thiên Động Tiên vẫn muốn đột phá linh phách, đạt đến Địa Võ cảnh.
Bây giờ hắn đã bước tới gần hơn.
Một ngày, mặt trời lặn về phía tây, xe trâu cuối cùng nhìn thấy hình dáng hùng vĩ của Đế Đô Vân Lam Đế Quốc.
- Cuối cùng cũng sắp tới rồi!
Thiên Động Tiên nhìn bóng dáng mơ hồ của tường thành màu đen, xúc động nói.
Lúc này, Tần Trần ở bên trong xe đang đánh đàn tấu nhạc, hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi đều chìm đắm trong đó.
Dọc đường đi, bọn họ đều như vậy, ngược lại cũng ung dung tự tại sung sướng.
- Giá... giá giá...
Ngoài cửa thành, mấy chục bóng người đang cưỡi Hỏa Túng Mã uy phong lẫm liệt với tốc độ rất nhanh, lao từ cửa thành ra.
Tốc độ của đám nhân mã này rất nhanh, căn bản không để ý tới đám người ở cửa thành, một đường xông loạn gây ra một trận hoảng loạn.
Nhưng khi nhìn thấy lá cờ do một người dẫn đầu giơ cao, đám thủ vệ rất sáng suốt lựa chọn im lặng, mặc cho đám người cưỡi ngựa lao qua đầy kiêu ngạo hống hách.
Một vị tân binh không nhịn được, muốn ngăn lại, bị lão binh vội vàng ngăn lại:
- Ngươi không muốn sống nhưng lão tử còn muốn sống. Ngươi không thấy được đó là Hỏa Túng Mã của Lam gia sao? Đó là tam công tử Lam gia Lam Tiếu Kiêu!
Lời này vừa nói ra, tân binh kia lập tức giật mình.
Tam công tử Lam gia Lam Tiếu Kiêu là một người kiêu ngạo hống hách, chọc vào hắn, chết thế nào cũng không biết.
- Mau nhìn kìa!
Mà giờ phút này, tân binh kia nhìn ra ngoài cửa thành, thấy một con trâu kéo một chiếc xe đang lao tới với tốc độ rất nhanh, lúc này đã trực tiếp tới gần cửa thành.
Đám người cưỡi Hỏa Túng Mã căn bản không hề tránh né, nhưng người đánh xe trâu xanh cũng vậy.
- Tiêu rồi, ai muốn tự tìm chết vậy? Chọc giận người này, chúng ta đều sẽ bị liên lụy đấy!
Lão binh kia vội vàng xông lên, muốn ngăn cản xe trâu kia.
Nhưng đã muộn rồi!
Ầm...
Ầm một tiếng, Hỏa Túng Mã kia và xe trâu cuối cùng đụng vào nhau.
Nhưng con trâu xanh không hề nhúc nhích, thậm chí xe ngựa phía sau vẫn chậm rãi đi tiếp.
Ngược lại, Hỏa Túng Mã kia trực tiếp lăn qua, gào thét một tiếng, cả người lẫn ngựa hoàn toàn lật ngửa!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong phút chốc, đám thủ vệ ở cửa thành hoàn toàn bối rối.
Tình huống gì vậy?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Một con trâu xanh bình thường lại có thể đụng ngã một con Hỏa Túng Mã?
Hỏa Túng Mã chính là linh thú nhị giai, hơn nữa còn là loại tọa kỵ có sức lực mạnh mẽ, cực kỳ kiên trì.
- Ai không muốn sống nữa vậy? Các ngươi nhìn thấy bản thiếu gia cũng không biết nhường đường sao?
Rõ ràng người thanh niên cưỡi con ngựa kia không tầm thường, tuy bị quẳng xuống ngựa nhưng vẫn vững vàng hạ xuống đất, không bị thương.
Vù vù vù...
Lúc này, từng bóng người phía sau đã xuống ngựa, trực tiếp vây quanh xe trâu.
Trong chớp mắt này, mấy chục người sát khí lẫm liệt, không ngờ mỗi người đều là cao thủ Linh Đài cảnh.
Người thanh niên vỗ nhẹ vào người, thắt lưng đeo bảo kiếm phát ra tà khí.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lão què vỗ nhẹ vào Tiểu Thanh.
- Ha ha, vị công tử này, xin lỗi, con trâu này hơi cứng đầu, không kéo lại được, thật sự xin lỗi!
Lão què chắp tay cười nói:
- Nhưng ta thấy Hỏa Túng Mã kia của công tử cũng chạy rất nhanh, hai bên chúng ta đều có phần sai, cũng may công tử không bị thương, có thể bỏ qua chuyện này không?
- Bỏ qua à?
Người thanh niên kia lập tức cười.
- Ngươi cũng không hỏi thăm xem, ở trong Lam Vân Thành này, Lam Tiếu Kiêu ta đã bao giờ bỏ qua cho người khác?
Lam Tiếu Kiêu cười nhạo nói:
- Lão già kia làm kinh động tới vật cưỡi của ta, ngươi tự tìm chết rồi, biết chưa?
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt lão què lập tức biến mất.
Vừa rồi Tiểu Thanh quá hưng phấn, quên hết tất cả, nhưng tốc độ của Lam Tiếu Kiêu này cũng rất nhanh, nếu không, căn bản sẽ không xảy ra chuyện này.
Hai bên vốn đều lao hơi nhanh, mình đã xin lỗi, hai bên vốn đều không đúng, người thanh niên này lại một mực đổ hết cho bọn họ.