Thần Đạo Đế Tôn

Chương 215: Cửu thiên dẫn phượng khúc

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Trần lập tức cười gượng.

Vì có thể đi cùng hắn tới Vân Lam Đế Quốc, nó thật sự đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, trí lực để suy đi tính lại.

- Xem đức hạnh của ngươi đi!

Tần Trần cười mắng:

- Nếu ngươi đã muốn đi như vậy, ta cho ngươi đi là được rồi.

Ò...

Tiểu Thanh vui mừng, tung hai chân trước lên rồi đạp xuống đất, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

- Nếu ngươi dám lười biếng trên đường đi, ta không đánh ngươi cũng không được!

Tần Trần vừa nói dứt lời, vẻ mặt Tiểu Thanh bỗng chốc trở nên ảm đạm, cũng không còn vẻ đắc ý nữa.

Tần Trần dẫn theo hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi trực tiếp lên xe. Lão què ngồi ở trước xe, căn bản không cần vung roi, trực tiếp thét to một tiếng, Tiểu Thanh lại an nhàn thảnh thơi bước đi.

Xe ngựa ra khỏi Thiên Thần Học Viện, một đường rời khỏi Bắc Minh Đế Quốc, xuất phát về phía Vân Lam Đế Quốc.

Bên trong xe tương đối rộng rãi. Lúc này, trên hai chân Tần Trần xuất hiện Phù Diêu Cầm.

Diệp Tử Khanh thoáng ngẩn người, nói:

- Đây là cây đàn mà ngươi đã đánh hôm qua sao?

- Ừ, Phù Diêu Cầm!

- Phù Diêu Cầm!

Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi trực tiếp nhảy dựng lên, bốp một tiếng, đầu đập vào trần xe.

Nhưng Vân Sương Nhi căn bản không để ý tới, nhìn chằm chằm vào cây đàn cổ xưa này.

- Đây thật sự là Phù Diêu Cầm sao?

Tần Trần mỉm cười, khẽ xoa đầu Vân Sương Nhi nói:

- Ngươi kích động như vậy làm gì? Ta đã bao giờ nói dối chứ?

Tần Trần lật bàn tay, lật ngược cây đàn. Dưới đáy cây đàn không ngờ xuất hiện hai chữ cổ xưa.

Kiểu chữ này kỳ lạ, Diệp Tử Khanh căn bản không nhận ra.

Nhưng Vân Sương Nhi lại kinh ngạc kêu lên:

- Thật sự là Phù Diêu Cầm!

- Nghe đồn tám vạn năm trước, thời khắc Cửu U Đại Đế đạp bằng hư không, Thanh Vân Tôn Giả - đồ nhi của ngài ấy cung kính tiễn sư tôn, mời tất cả nhân vật hàng đầu trên Cửu U đại lục lúc đó tới gặp mặt!

- Lúc đó, tổ tiên Vân gia ta là Vân Trung Phi, cùng với tổ tiên Lam gia Lam Thanh Thanh một đàn một sáo cùng tấu nhạc.

- Trong bữa tiệc đó, Thanh Vân Tôn Giả đã ban Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch cho tổ tiên hai nhà chúng ta, nhưng cuối cùng con cháu đời sau của hai nhà chúng ta căn bản không tìm được hai linh khí hiếm thấy này.

Nhớ lại vinh quang của tổ tiên mình, Vân Sương Nhi cũng lộ vẻ kích động.

Lúc đó, trên cả Cửu U đại lục có người nào có thể có vinh hạnh tấu nhạc cho Cửu U Đại Đế?

Không nói đến Cửu U Đại Đế, chỉ cần là Thanh Vân Tôn Giả, ở trên Cửu U đại lục khi đó đã là tồn tại dưới một người, trên vạn vạn người.

Vân Sương Nhi kịp phản ứng, vội vàng nói:

- Công tử, ngươi nhận được nó ở đâu vậy?

- Cái này... thiên cơ không thể tiết lộ!

Tần Trần hé miệng cười, giả vờ cao thâm nói.

Vân Sương Nhi biết mình không nên hỏi nhiều, nhìn cây đàn, trong lòng kích động.

Đây chính là Phù Diêu Cầm mà con cháu mỗi đời Lam gia và Vân gia đều muốn tìm thấy!

- Năm đó hai người tổ tiên nhà ta Vân Trung Phi cùng Lam Thanh Thanh tinh thông âm luật, lấy âm luật để bước vào võ đạo, chính là võ giả âm tu khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

- Tuy nhiên theo nguyên quán ghi chép, hình như nhờ có lần diễn tấu này, ở trong bữa tiệc đó, hai vị tổ tiên được Cửu U Đại Đế chỉ điểm vài câu, từ đó về sau lên như diều gặp gió, giống như linh diêu!

- Vì vậy, mới có tên là Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch. Lam Vân Thành - vị trí của tổ tiên hai nhà cuối cùng từng bước trở thành Vân Lam quốc, cho tới bây giờ là Vân Lam Đế Quốc một trong mười đại đế quốc.

Nói đến đây, Vân Sương Nhi cảm thấy tự hào.

Tổ tiên của mình đã có quan hệ với Cửu U Đại Đế người thống trị Cửu U đại lục năm đó.

Điểm này đủ để cho hậu nhân hai nhà Vân gia, Lam gia vô cùng tự hào.

Dù sao trong mấy vạn năm sau, ở Cửu U đại lục chưa từng xuất hiện một nhân vật nào có thể sánh được với Cửu U Đại Đế.

- Dường như hai nhà các ngươi rất tôn kính tổ tiên!

Tần Trần thản nhiên nói.

- Đó là chuyện tất nhiên rồi. Nếu không có hai vị tổ tiên Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh, làm gì có Vân gia và Lam gia bây giờ?

Vân Sương Nhi thở dài nói:

- Cửu U Đại Đế là nhân vật truyền kỳ, nếu ta có thể gặp mặt một lần, chết cũng cam tâm!

Nghe được lời này, vẻ mặt Tần Trần kỳ lạ, không nói nhiều.

Hai tay Tần Trần đánh đàn, chậm rãi nói:

- Hai ngươi nhập định, ta đàn một bản cho các ngươi, mượn bản nhạc này tới ổn định tu vi cảnh giới của các ngươi!

Hai người Vân Sương Nhi và Diệp Tử Khanh nhất thời gật đầu, vội vàng ngồi xuống.

Một khúc nhạc đêm qua đã làm cho hai nàng cảm nhận được ích lợi cực lớn, hôm nay tất nhiên càng không thể bỏ qua cơ hội này.

Tiếng đàn du dương lại vang lên lần nữa.

Tốc độ xe ngựa đi rất nhanh nhưng không hề xóc nảy, tiếng đàn vang vọng ra.

Hai người Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi dần cảm giác được rõ ràng linh khí trong cơ thể trở nên ôn hoà.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Dường như tiếng đàn của Tần Trần khiến cho cơ thể của các nàng thay đổi.

- Cửu Thiên Dẫn Phượng Khúc!

Bên ngoài xe ngựa, giọng nói của lão què vang lên.

Một khúc nhạc kết thúc, lão què thở dài nói:

- Theo lời đồn, nó được ghi chép trong sách cổ của hoàng thất Vân Lam Đế Quốc, nếu gọi là linh quyết, sẽ chính là linh quyết ngũ phẩm!

- Cửu Thiên Dẫn Phượng Khúc!

Lúc này, Vân Sương Nhi chợt mở mắt ra, kinh ngạc nói:

- Sao công tử tập được khúc nhạc này?

- Ta à?

Tần Trần mỉm cười, nói:

- Nhìn thấy đàn này, hai tay ta lại không nhịn được đàn ra thôi!

Vân Sương Nhi dĩ nhiên không tin vào lời nói này.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn Tần Trần, Vân Sương Nhi chỉ cảm thấy càng không thể tưởng tượng nổi.

Hình như tất cả đều nằm trong sự khống chế của Tần Trần, còn có chuyện gì mà Tần Trần không có cách nào hoàn thành sao?

- Cửu Thiên Dẫn Phượng Khúc có thể khiến võ giả tập trung tâm thần, trực tiếp đạt đến tâm tính tu luyện tốt nhất, còn có thể hòa giải linh khí thiên địa, theo quỹ tích tốt nhất tiến vào trong cơ thể võ giả, để võ giả hấp thu.

Vân Sương Nhi không nhịn được nói:

- Nhưng ta nghe phụ hoàng nói, Cửu Thiên Dẫn Phượng Khúc hoàng thất chúng ta đã sớm không còn hoàn chỉnh, hơn nữa không có Phù Diêu Cầm phối hợp, uy lực của khúc nhạc này cũng giảm đi rất nhiều.

- Bớt ở chỗ ta khóc than đi!

Tần Trần cười nhìn Vân Sương Nhi, nói:

- Lần này ta tới đòi nợ, nếu Vân Lam Đế Quốc của ngươi không chịu, ta lại dùng đàn này chậm rãi giáo huấn hậu nhân của Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh.

- Cho dù lấy lễ đối đãi, muốn ta tặng đàn này cho các ngươi, trừ khi Vân Lam Đế Quốc các ngươi nỡ lấy đồ ra trao đổi.

Vân Sương Nhi nghe được lời này, hai mắt lập tức sáng lên.

Nếu Tần Trần có thể tặng cây đàn này cho Vân Lam Đế Quốc, vậy thực lực cả nước của Vân Lam Đế Quốc tuyệt đối có thể tăng thêm một bậc.

Xe trâu mệt nhọc, bốn người chạy trên đường. Lần này, dưới tình huống Tiểu Thanh không giữ lại sức, cuối cùng bọn họ tốn mười ngày đã đến biên giới Vân Lam Đế Quốc.

Vân Lam Đế Quốc nằm ở vị trí phía đông của Bắc Minh Đế Quốc, dân cư mấy chục triệu, diện tích rộng lớn, ruộng đất phong phú.

Bất luận là ở một quốc gia nào, võ đạo đều trường thịnh không suy.

Dù sao không có võ lực, lực lượng quốc gia cũng sẽ yếu hơn.

Sau khi trở lại quê hương, Vân Sương Nhi nhìn về phía thành trì trước mặt và thở hắt ra một hơi.

- Qua ba ngày nữa là đến được Đế đô Lam Vân Thành!

Vân Sương Nhi vui vẻ nói:

- Đến lúc đó, ta nhất định sẽ dẫn công tử nhấm nháp các món ăn ngon, ngắm cảnh đẹp ở trong Vân Lam Đế Quốc chúng ta.

- Thức ăn ngon cảnh đẹp, ta thật ra không có hứng thú gì...

Tần Trần cười khẽ nói:

- Ngược lại, ta cảm thấy rất hứng thú đối với Vân Trung Lam Yên Quả trong Vân Lam Đế Quốc các ngươi.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Vân Sương Nhi lại thoáng đờ ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)