Thần Đạo Đế Tôn

Chương 214: Một khúc thần hiệu

Chương Trước Chương Tiếp

Trong khu ba mươi sáu, tay Tần Trần vuốt ve Phù Diêu Cầm, chìm trong hồi ức đã lâu.

Lúc đó, hắn chính là Cửu U Đại Đế, Thiên tử đời thứ nhất trải qua chín mạng, tới lúc sắp kết thúc, vừa vặn đại thọ một vạn năm.

Thằng nhóc Thanh Vân kia có chút dụng tâm, mời Họa Thánh chấp bút, Lam Thanh Thanh và Vân Trung Phi đánh đàn, đương nhiên người tới đó múa hát đều không tầm thường.

Lúc đó, hầu hết các nhân vật có tiếng trên Cửu U đại lục đều có mặt.

Hắn lại không có tâm tư tổ chức bữa tiệc này, cho nên vô cùng lười nhác.

Lại nghe được tiếng đàn sáo, âm thanh không bàn mà hợp ý trời, Tần Trần đã chỉ điểm cho hai phu thê Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh vài câu.

Dưới sự chỉ điểm này, hai người cũng rất có thiên phú về đạo này mới có Lam Vân Thành, sau đó phát triển thành Vân Lam Đế Quốc.

Ngay cả họa linh cũng là nhờ Họa Thánh có công lực thâm hậu.

Sở dĩ Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh nhận ra thân phận của mình, chỉ sợ hơn phân nửa không thoát khỏi liên quan tới Họa Thánh.

- Thằng nhóc kia... không chừng còn có thể gặp lại, lại bảo hắn vẽ cho ta một bức tranh!

Tần Trần chậm rãi nói nhỏ, hai tay đánh đàn.

Tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên, tản ra xa. Trong khu ba mươi sáu dần dần truyền tới âm thanh tao nhã.

Vào giờ phút này, trong khu ba mươi sáu, đám người ở trong phòng hoặc đang tu hành, hoặc là ngủ say.

Lúc này, Diệp Tử Khanh đang ngồi xếp bằng, linh khí trong cơ thể không ngừng di chuyển dọc theo cửu môn, chín Linh Hải, chín tòa linh đài.

Tiếng đàn này vang lên, một chút yên tĩnh hiền hoà xâm nhập vào trong thân thể.

Trong lúc đó, một khí tức đặc biệt lan tràn khắp toàn thân.

Tiếng đàn êm tai như vậy dường như đưa nàng vào một tình cảnh kỳ diệu.

Toàn thân thả lỏng, tu vi nhanh chóng tăng lên.

Chín tòa linh đài trên chín Linh Hải đã sớm cắm rễ rất sâu.

Mà lúc này, một vòng linh luân trên linh đài thứ nhất đang không ngừng xoay tròn.

Tu hành võ đạo gồm bốn cảnh giới lớn là Linh Hải cảnh, Linh Đài cảnh, Linh Luân cảnh, Linh Phách cảnh.

Chế tạo Linh Hải khiến cho cơ thể võ giả có linh khí dồi dào.

Linh đài vững chắc, gia tăng tính ổn định và lực bạo phát của linh khí.

Mà Linh Luân cảnh lại giống như một chiếc thuyền lớn đi trên mặt biển, linh khí khiến cho linh đài vững chắc, tăng thêm động lực, phát ra động lực.

Linh luân vận chuyển, linh khí trong cơ thể võ giả có thể lập tức tập trung bạo phát, uy lực được phát ra ngoài trong chớp mắt.

Ngưng tụ Linh Hải, đúc linh đài, xoay chuyển linh luân, tu linh phách.

Bốn cảnh giới lớn chính là bốn mức độ quan trọng nhất trên con đường võ đạo.

Mỗi cảnh giới có chín tầng, giữa chúng có chênh lệch cực lớn. Giữa bốn cảnh giới lớn càng có chênh lệch khác biệt một trời một vực.

Bây giờ, Diệp Tử Khanh đã đạt đến Linh Luân cảnh nhất trọng, linh luân đầu tiên đang vận chuyển, bị tiếng đàn ảnh hưởng. Vào giờ phút này, vòng linh luân thứ hai đã có hình dáng ban đầu ở vị trí cửa thứ hai.

Nàng sắp bước vào Linh Luân cảnh nhị trọng.

Bên kia, Vân Sương Nhi chỉ cảm thấy lực lượng cả người từ trên xuống dưới được phóng thích ra ngoài.

Sóng khí mạnh mẽ khiến cho Linh Hải trong cơ thể nàng sôi trào.

Linh khí thiên địa cùng lúc rót vào chín Linh Hải ở vị trí cửu môn.

Cảm giác nâng cao này rất khoan khoái.

Nàng vốn là Linh Hải cảnh tứ trọng, nhưng lúc này năm Linh Hải khác trong cơ thể dường như đã lập tức ngưng tụ ra.

Vì từng nâng cao khiến cho nàng cảm giác được rõ ràng, dường như có tồn tại nào đó trong cơ thể được kích hoạt vậy.

Linh Hải cảnh cửu trọng...

Năm Linh Hải đồng thời được tạo ra.

Trong chớp mắt này, cơ thể có một cảm giác đặc biệt khoan khoái.

Vào giờ phút này, cho dù là mấy người Lục Huyền đang chìm đắm trong giấc ngủ cũng có một giấc mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, đám người tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tối hôm qua đã nằm mơ một giấc mơ quá mức khoan khoái.

Trong lòng mọi người đều có cảm giác rất chân thật.

- Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Trương Tiểu Soái không nhịn được nói:

- Ta cảm giác lực lượng trong cơ thể rất khoan khoái.

- Ta cũng vậy, cảm giác còn khoan khoái hơn cả giấc mơ khiến người ta luôn hồi tưởng lại!

- Ngươi lại biết được chuyện đó?

Mấy người mồm năm miệng mười bàn luận ra.

Một tiếng két vang lên, cửa phòng mở ra.

Tần Trần mặc trường sam màu đen nhạt chậm rãi bước ra, hai tay chắp sau lưng, giống như là tư thế tiêu chuẩn của Tần Trần.

Tần Trần nhìn mấy người, khẽ gật đầu..

- Hôm nay, ta sẽ dẫn theo Sương Nhi và Tử Khanh xuất phát, đi tới Vân Lam Đế Quốc, ngắn thì một tháng, lâu là ba tháng sẽ trở về.

Tần Trần thản nhiên nói:

- Trong khoảng thời gian này, Hứa Thông Thiên trưởng lão sẽ giúp ta chăm sóc mọi người.

- Đại ca, nhị ca, hai ngươi tu hành, ta đều đã đưa ra ý kiến, các ngươi cứ dựa theo lời ta nói, sẽ không có vấn đề gì!

Tần Trần nghiêm túc nói:

- Đại ca, Sơn Nhạc Chi Thể của ngươi đang từng bước nâng cao, tương lai nhất định sẽ là tồn tại vô địch uy chấn đại lục, không cần vội nhất thời. Người khác càng tu luyện, tốc độ tăng cao cảnh gới càng chậm, ngươi lại càng nhanh hơn.

- Về phần nhị ca, bây giờ ta không quá chắc chắn, nhưng thiên phú của bản thân ngươi lại không thấp.

Tần Sơn và Tần Hải khẽ gật đầu.

Bây giờ, hai huynh đệ bọn họ đều là tu vi Linh Đài cảnh nhị trọng, hơn hẳn bạn cùng lứa tuổi.

Nhưng nhìn Diệp Tử Khanh bên cạnh Tần Trần, bọn họ cảm thấy mình thật sự kém quá xa.

- Lục Huyền, Tuân Ngọc, Tiểu Soái, ba người các ngươi cứ dựa theo linh quyết mà ta truyền thụ, yên tâm tu luyện là được.

- Được!

Ba người gật đầu.

Từ khi bọn họ kết bạn với Tần Trần, Tần Trần đối xử với bọn họ thật sự không tệ.

Chỉ có điều ba người hiểu rõ, thiên phú của bọn họ không đủ, không có khả năng đạt tới trình độ như Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi.

Tần Trần chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Phỉ.

- Tiểu Phỉ cũng muốn đi cùng với Tần Trần ca ca!

Lăng Tiểu Phỉ cong môi nói.

- Khó mà làm được. Ngươi đi, ta còn phải chăm sóc cho ngươi, quá phiền phức!

Tần Trần cúi người xuống, quệt vào mũi con bé, cười nói:

- Thế này đi, nếu lần này Tần Trần ca ca trở về, ngươi có thể ngưng luyện ra Cửu U Hỏa, đồng thời đạt đến tu vi Linh Luân cảnh, sau này ta đi đâu đều sẽ dân ngươi đi cùng, thế nào?

- Một lời đã định!

- Tứ mã nan truy!

Tiểu Phỉ toét miệng cười, lập tức đi đến trong linh tuyền chỗ sườn núi để tu hành.

Trong linh tuyền này là trung tâm khuếch tán linh khí ra cả khu ba mươi sáu.

Đám người Diệp Tử Khanh đã từng thử ở lại đó, nghỉ ngơi một ngày, nhưng không có cách nào chịu được linh khí cuồn cuộn đến.

Nhưng Tiểu Phỉ bình thường có thể ở lại mười ngày nửa tháng, đơn giản là không phải nhân loại!

Trên thực tế, Tiểu Phỉ quả thật không phải loài người.

Cửu U tộc mạnh mẽ, chính là chủng tộc hàng đầu trong thiên địa, cảnh giới Tiểu Phỉ nâng cao, theo đạo lý, chắc hẳn càng khủng khiếp hơn Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi.

Chỉ có điều, bây giờ con nhóc này quá ham chơi, chẳng khác nào Tiểu Thanh, dù sao vẫn còn quá nhỏ tuổi.

Nghĩ đến Tiểu Thanh, Tần Trần nhìn xung quanh, buồn bực nói:

- Tiểu Thanh?

Ò...

Một tiếng trâu kêu rõ to vang lên, chỉ thấy dây cương trước xe ngựa không còn buộc ngựa nữa, mà là một con trâu xanh.

Chẳng biết Tiểu Thanh đạp bay con ngựa kéo xe từ lúc nào, tự mình chạy đến trước xe làm ngựa kéo!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)