Rất rõ ràng, bức tranh này vẽ một bữa tiệc trong cảnh ca múa mừng thái bình, đàn sáo du dương.
Trong mười mấy người bên dưới có một nam một nữ đang thổi sáo, đánh đàn với thần thái càng lễ độ cung kính hơn, nhìn thần thái có thể nói là bọn họ đang phối hợp với nhau.
Còn có một người đang vẽ tranh, còn có mấy người vừa múa vừa hát.
Rõ ràng sư tôn lão tổ của mình là thượng tân.
Nhưng người thanh niên trong bức vẽ kia lại tùy ý ngồi phía trên, thần thái lười nhác.
Hơn nữa, không khó nhận ra mấy người ngồi đó lộ vẻ cung kính với Thanh Vân Tôn Giả, nhưng ánh mắt dường như đều tập trung vào người thanh niên này.
Người thanh niên mặc trường sam màu xanh nhạt, tùy ý ngồi đó là ai?
Thiên Ám càng nhìn càng cảm giác thần bí.
Người kia là ai?
Hình như người đó còn có địa vị cao hơn Thanh Vân Tôn Giả!
- Bức tranh bữa tiệc lại để ở đây sao?
Lúc này, Tần Trần thản nhiên nói.
- Hả?
Thiên Ám vội vàng nói:
- Không phải vậy. Linh Các vốn là chỗ quan trọng nhất trong Thiên Thần Học Viện. Năm đó có thể nói là Thiên Thần Học Viện cực thịnh một thời, trên Cửu U đại lục có không biết bao nhiêu nhân vật đều tới đây xin học.
- Nhưng học viện dần sa sút, không còn cường thế như trước nữa, cũng dẫn đến ở đây dần trở nên vắng vẻ.
- Mặt khác, bởi vì Thiên Thần Học Viện đã từng huy hoàng, có không ít thứ có giá trị xa xỉ, sợ bị người ta cướp mất nên cố gắng để ở chỗ không khiến cho người ta chú ý.
Lời này vừa nói ra, Tần Trần lại thấy buồn cười.
- Lời này sợ là giả!
Tần Trần nói:
- Ta thấy các ngươi tuyệt đối không nhìn ra manh mối gì từ bức tranh này, chỉ cho rằng đây là bức tranh cuộn bình thường nên để ở đây, không đáng để bảo quản.
Nghe hắn nói thế, Thiên Ám xấu hổ cười.
Tần Trần nói không sai.
Thiên Thần Học Viện trải qua mấy vạn năm, bây giờ xuống dốc không sai. Trong thời gian xuống dốc, bọn họ đã mất đi không ít trân bảo, nhưng cũng ngầm giữ được không ít trân bảo, đều để ở nơi tuyệt đối an toàn.
Bằng không, đã sớm bị các đại đế quốc, thượng quốc, cương quốc nuốt sống.
Mà học viện trải qua các đời đã từng giám định qua bức tranh cuộn này, nhưng mỗi lần đều không phát hiện ra có chỗ nào kỳ lạ, nên để lại đây, không để ý tới.
- Chẳng lẽ bức tranh vẽ này có chỗ nào kỳ lạ sao?
Thiên Ám không nhịn được hỏi.
Chỉ là sau khi hỏi xong, Thiên Ám cảm giác mình quá ngu.
Nếu không phải đặc biệt, Tần Trần cần gì đến chỗ này vào lúc nửa đêm?
- Ừ!
Tần Trần gật đầu nói:
- Bức tranh này đúng là rất quý giá, tuy nhiên đã đặt ở chỗ này thì cứ để lại đây đi!
Tần Trần lại nói:
- Hôm nay ta tới đây chỉ để lấy đi một vật, bức tranh này vẫn còn nguyên, vậy cứ để ở chỗ này đi!
Tần Trần vừa dứt lời lại trầm ngâm nhìn bức tranh cuộn này.
Lấy đi một vật?
Rốt cuộc trong bức tranh này che giấu huyền cơ gì?
- Mở!
Trong phút chốc, Tần Trần vung bàn tay lên. Vào lúc này, từng linh ấn ngưng tụ ra, phải tới mấy trăm linh ấn giống như đang nhảy múa.
Cuối cùng, tất cả rơi về phía trong bức tranh này.
Trong bức tranh cuộn, một nam một nữ đang thổi sáo đánh đàn kia dường như sống lại, thần thái sáng láng.
Vẻ mặt Tần Trần không thay đổi, từ từ nhắm hai mắt lại.
Vào lúc này, khí tức trên toàn thân hắn dường như hoàn toàn tiêu tan.
Cảnh tượng thay đổi, bóng dáng của hắn đột nhiên xuất hiện ở trong bức tranh.
Cảnh tượng vừa múa vừa hát, vui sướng hướng tới vinh quang.
- Đại Đế!
- Đại Đế!
Trong chớp mắt, một nam một nữ trong bức tranh đã quỳ một chân xuống đất, ngừng diễn tấu.
Tần Trần phất tay, ra hiệu cho hai người đứng dậy.
- Trong bức tranh, các ngươi đã có linh tính, không hổ danh là bức tranh do Họa Thánh vẽ ra!
Tần Trần thản nhiên cười khẽ một tiếng.
- Không biết Đại Đế có gì chỉ giáo?
Lúc này, nam tử đứng dậy, cung kính nói.
- Lấy Phù Diêu Cầm, Linh Diên Địch!
Lời này vừa nói ra, hai nam nữ vừa đứng lên đã lại quỳ xuống đất, hai đầu gối trực tiếp đập mạnh xuống, vẻ mặt trở nên khiếp sợ.
- Đại Đế bớt giận!
Nam tử lại nói:
- Nếu hậu bối của hai chúng ta có chỗ nào đắc tội Đại Đế, mong Đại Đế tha cho chúng khỏi chết!
Lúc này, hai người đều lộ vẻ khẩn trương.
- Các ngươi chỉ là họa linh, chuyện còn lại không cần quản nhiều?
Tần Trần nhíu mày.
Nghe được lời này, vẻ mặt hai người trắng bệch.
- Năm đó xem múa, ta thấy đạo âm tu của hai ngươi đã đạt được tiểu thành, mới chỉ điểm cho hai ngươi. Hậu nhân của các ngươi thật ra cũng không chịu thua kém. Lam Vân Thành nhỏ bé, hiện nay đã trở thành Vân Lam Đế Quốc.
- Chẳng qua lần này ta cũng không phải muốn giết chết hậu nhân của các ngươi, mà có vài người không hiểu chuyện, ta đi giáo huấn thôi!
- Nếu sau khi bọn họ biết được mà lùi bước, ta tất nhiên sẽ tụ được thì tan được.
Lời này vừa nói ra, hai người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
- Nếu đã vậy, lần này Đại Đế tới đây, có thể đưa linh của hai người chúng ta đi, hai người chúng ta nhất định sẽ giáo huấn con cháu hậu tự.
- Đúng đúng đúng.
Nữ tử kia lập tức kích động nói:
- Chúng làm cho Đại Đế không vui, hai phu thê ta nhất định sẽ giáo huấn cẩn thận, sao dám làm phiền Đại Đế nổi giận, tự mình ra tay!
- Cũng tốt!
Tần Trần thản nhiên nói:
- Nếu đã vậy, các ngươi rời khỏi bức tranh này đi!
- Vâng!
- Vâng!
Trong lúc đó, hai mắt Tần Trần chậm rãi mở ra.
Mà giờ phút này, hai bóng người cầm đàn và sáo trong bức tranh biến mất, một tia sáng xuất hiện, không ngờ đàn và sáo xuất hiện ở trong tay Tần Trần.
- Phù Diêu Cầm!
- Linh Diên Địch!
Nhìn thấy cây đàn và sáo này, cơ thể Thiên Ám run lên, vẻ mặt ngạc nhiên, thậm chí là... khủng hoảng.
Phù Diêu Cầm! Linh Diên Địch!
Trong lời đồn đại, chính là đàn và sáo của Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh – đôi bầu bạn âm tu có uy danh hiển hách này.
Năm đó, Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh chỉ là võ giả không có tên tuổi, hơn nữa tu luyện chính là đạo âm luật, vẫn không có danh tiếng mấy.
Nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ đột nhiên xuất hiện lực lượng mới, thành tựu tu vi Địa Võ cảnh mạnh mẽ, đồng thời sáng lập ra Vân Lam Đế Quốc. Vân Lam Đế Quốc hiện nay còn trở thành một trong mười đại đế quốc hàng đầu.
- Nam nữ đàn sáo trong bức tranh kia chính là... Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh?
Vẻ mặt Thiên Ám sợ hãi.
Điều này thật sự quá kỳ diệu.
Nếu Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh trong bức tranh chỉ xứng gảy đàn thổi sáo biểu diễn mà thôi.
Vậy tổ sư năm đó mạnh mẽ tới mức nào?
Thanh Vân Tôn Giả... mạnh tới mức nào?
Người thanh niên lười biếng ngồi ở bên cạnh Thanh Vân Tôn Giả lại là... tồn tại mạnh mẽ tới mức nào?
- Ta còn tưởng ngươi sẽ hỏi ta làm thế nào biến ra được Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch chứ?
Tần Trần hé miệng cười, thu hồi Cầm địch.
Lúc này, trong lòng Thiên Ám lại giống như sóng lớn cuồn cuộn.
Hắn có thể lấy ra Phù Diêu Cầm và Linh Diên Địch, vậy đã nói rõ trong bức tranh này còn có bí mật khác, nếu như có thể hoàn toàn vạch trần bí mật...
- Được rồi, đi thôi!
Tần Trần lại nói:
- Nếu bức tranh này đã ở yên đây mấy vạn năm, vậy lại tiếp tục đặt ở chỗ này đi!
Hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Thiên Ám, Tần Trần bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng đừng nghĩ tới bức tranh này nữa. Nó là do Họa Thánh vẽ ra, bản thân nó tự hình thành một Động Thiên, hơn nữa còn có càn khôn. Hiện nay, ngoại trừ ta, không người nào có thể giải được.
Lời này vừa nói ra, Thiên Ám cười run rẩy, mặt đỏ lên.
Hình như Tần Trần có thể nhìn thấy được tất cả suy nghĩ trong đầu hắn.
Rời khỏi Linh Các, Tần Trần trở lại khu ba mươi sáu.
Lúc này, trong lòng Thiên Ám thật sự khó có thể yên ổn, chạy tới Hoàng cung ngay trong đêm.
Chuyện này quá mức siêu việt lạ thường, tốt nhất nên nói với Minh Ung.
Hắn vốn tưởng rằng có thể dần dần đoán được thân phận của Tần Trần, nhưng Tần Trần lại càng lúc càng thần bí!