- Ngài cũng biết, từ trước đến nay Thiên Thần Học Viện chúng ta và hoàng thất Bắc Minh là một khối, qua nhiều năm như vậy vẫn là một người vinh, tất cả đều vinh, một người tổn hại tất cả đều tổn hại.
- Lần trước, Minh Ung mang đến tin tức, Huyền Minh Đại Trận... xảy ra vấn đề!
- Hả?
Lời này vừa nói ra, trong hai mắt Thiên Động Tiên chợt lóe lên một tia sáng sắc bén.
- Còn có người nào khác biết chuyện này không?
- Ngoại trừ ta và Minh Ung, tạm thời không có ai biết được!
Thiên Ám trầm giọng nói:
- Nhưng qua nhiều năm như vậy, các đế quốc xung quanh thậm chí còn một vài thượng quốc cùng với cương quốc cao cao tại thượng kia đều phái không ít người tới Bắc Minh Thành âm thầm quan tâm!
- Một khi xảy ra vấn đề, chỉ sợ những người này chắc chắn sẽ nhúng tay vào.
- Vấn đề của Huyền Minh Đại Trận... giải quyết thế nào?
Lúc này, Thiên Động Tiên nhíu mày lại.
Số người biết về Huyền Minh Đại Trận cũng không nhiều.
Ngoài hậu nhân của Minh gia và Thiên gia, có không ít người trên đại lục đều chú ý.
Có người nói sư phụ của Minh Uyên Hoàng Đế - người sáng lập ra Bắc Minh Đế Quốc và Thiên Thanh Thạch - người sáng lập Thiên Thần Học Viện là Thanh Vân Tôn Giả tiếng tăm lừng lẫy trên Cửu U đại lục.
Thành lập đế quốc và học viện là chí hướng của hai người.
Trong đó còn có sự ủng hộ to lớn của Thanh Vân Tôn Giả, thậm chí có lời đồn cho rằng ngay cả Cửu U Đại Đế - sư tổ của hai người cũng bỏ ra không ít sức lực.
Điều này khiến Bắc Minh Thành chỉ là đế quốc hẻo lánh hơn vạn năm, vẫn khiến cho người ta quan tâm.
Huyền Minh Đại Trận liên quân đến một bí mật lớn.
Ai cũng muốn đi vào trong đó để tìm kiếm bí mật kia.
Không nói đến bí mật kia, chỉ riêng những thứ được che giấu bên trong đại trận cũng đủ khiến cho người ta hướng tới.
- Phụ thân, Tần Trần cũng biết về sự tồn tại của Huyền Minh Đại Trận...
- Hắn cũng biết à?
Thiên Động Tiên càng kinh ngạc hơn.
- Nếu đã vậy, ngươi không cần hỏi tới chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên thôi!
Thiên Động Tiên chậm rãi thở hắt ra một hơi, dặn dò:
- Sắp tới, ta sẽ đi theo Tần Trần đến trong Vân Lam Đế Quốc, ngươi trông nom Thiên Thần Học Viện cẩn thận.
- Vâng!
Thiên Ám gật đầu, cuối cùng rời khỏi đình viện.
Thiên Ám viện trưởng đi trong khu ba mươi sáu, ánh mắt phức tạp.
Sự xuất hiện của Tần Trần thật sự khiến cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng rốt cuộc người này là thế nào?
Cho dù hai phụ tử suy nghĩ nát óc, cũng không có cách nào đoán được Tần Trần chính là Cửu U Đại Đế tiếng tăm lừng lẫy năm đó.
Hắn còn không chỉ có một thân phận này!
- Lặng lẽ tới, chẳng lẽ còn muốn lặng lẽ rời đi sao?
Lúc này, một bóng người dựa vào thân cây phía trước, nhìn Thiên Ám cười khẽ.
- Tần Trần!
Nhìn thấy Tần Trần, Thiên Ám mỉm cười.
- Ngươi đã gặp phụ thân ngươi chưa?
- Hả?
Sau chút sững sờ, Thiên Ám khẽ gật đầu.
Nếu Tần Trần biết phụ thân hắn chính là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, vậy chắc hẳn cũng biết mối quan hệ của bọn họ.
- Được rồi, nếu đã vậy, ngươi đi theo ta tới Linh Các của Thiên Thần Học Viện các ngươi!
Lúc này, Tần Trần cười khẽ nói.
Linh Các?
Đêm hôm khuya khoắt thế này, Tần Trần đi Linh Các làm gì?
- Ta chỉ là một Linh đồ, hơn nửa đêm đi Linh Các, chắc hẳn sẽ bị người ta nghi là trộm cướp, vậy đành phải làm phiền Thiên Ám viện trưởng một lát.
- Không phiền!
Tuy Thiên Ám nghi ngờ nhưng vẫn dẫn theo Tần Trần đi tới Linh Các.
Linh Các chính là nơi xử lý các việc vặt vãnh trong Thiên Thần Học Viện, đồng thời cũng là điểm giao dịch để các đệ tử mua linh quyết, linh khí.
Lúc nửa đêm, một số đệ tử và trưởng lão trông coi ở đây đều đã ngủ gật, không tập trung.
Dù Thiên Thần Học Viện có rất nhiều đệ tử, nhưng không ai rảnh rỗi không có chuyện gì làm, hơn nửa đêm tới lựa chọn linh quyết và linh khí.
- Tỉnh dậy đi!
Một giọng nói đánh thức một vị trưởng lão đang ngủ say.
- Ai vậy? Hơn nửa đêm rồi, có để cho người ta nghỉ ngơi không...
Trưởng lão này mơ màng, mở hai mắt ra.
- Viện... Viện trưởng!
Ầm một tiếng, trưởng lão này đứng phắt dậy, lập tức dụi mắt, toàn thân mồ hôi lạnh, nói:
- Viện trưởng, ta ta ta... Ngươi ngươi ngươi...
- Đừng ta ta ta, ngươi ngươi ngươi nữa.
Lúc này, Thiên Ám viện trưởng cười nói:
- Bây giờ ta muốn đi vào trong Linh Các.
- Dạ dạ dạ, ta lại dẫn ngài đi!
Trưởng lão này lập tức lau nước miếng, vẻ mặt khẩn trương.
Hơn nửa đêm, sao viện trưởng lại đích thân đến đây?
Hơn nữa, hắn hình như còn dẫn theo một đệ tử theo sau?
Ba bóng người đi dọc theo hành lang lớn của Linh Các, lên trên tầng.
Cả Linh Các tổng cộng chia ra làm bảy tầng.
Bình thường, trong Linh Các cũng cất giữ một ít linh đan, linh khí, linh quyết, một phần đồ trong Linh Khí Viện, Linh Quyết Viện, Linh Đan viện cũng sẽ đặt ở đây.
Lúc này, trong lòng Thiên Ám viện trưởng cảm thấy khó hiểu.
Nếu Tần Trần muốn lựa chọn linh khí, linh quyết, linh đan gì đó, có thể đi thẳng đến ba đại viện kia là được rồi.
Vì sao Tần Trần lại bảo hắn dẫn tới chỗ này vào lúc nửa đêm chứ?
- Ta nhớ không nhầm, chắc là ở tầng ba!
Lúc này, Tần Trần thản nhiên nói.
- Được! Đi tới tầng ba!
Thiên Ám phân phó.
Lúc này, trưởng lão dẫn đường sửng sốt.
Hình như không phải viện trưởng muốn tới, mà là thiếu niên trước mặt này muốn tới?
Thiếu niên này có thân phận gì? Không ngờ lại khiến cho viện trưởng phải đại giá đến đây.
- Ngươi chờ ở bên ngoài!
Thiên Ám viện trưởng căn dặn một tiếng, sau đó dẫn theo Tần Trần bước vào trong tầng thứ ba.
Vào giờ phút này, trong cả tầng ba được trang trí hết sức xa hoa.
Cả đại sảnh nhìn qua cao hơn mười thước, diện tích gần nghìn mét vuông.
Tình cảnh như vậy, không hổ danh là Thiên Thần Học Viện.
Nhưng ở đây chỉ đặt một vài linh khí phẩm chất thấp, trong đó có không ít thứ còn hỏng nát, hiển nhiên là một nơi cất giữ đồ phế phẩm.
Thiên Ám không biết Tần Trần rốt cuộc muốn làm gì.
Chỉ là Tần Trần không nói, hắn cũng không tiện hỏi.
Tần Trần bước vào trong đại sảnh, trực tiếp phớt lờ những thứ linh tinh trong đại sảnh, đi thẳng vào sâu bên trong.
Mà giờ phút này, sâu bên trong đại sảnh mờ tối, còn đầy bụi bặm.
- Quả nhiên là ở đây!
Mà giờ phút này, ánh mắt Tần Trần lại nhìn về phía một bức tranh cuộn treo trên vách tường ở sâu bên trong đại điện.
Lúc này, trong bức tranh có khoảng mấy chục bóng người hoặc đứng hoặc ngồi, động tác cử chỉ thần thái không giống nhau.
Nhưng có thể thấy được một người ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt sắc bén, gương mặt tuấn lãng, kèm theo khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Còn có hai người ngồi ở hai bên với vẻ cung kính.
Nhưng nhìn kỹ, bên tay phải của nam tử tuấn lãng có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang dựa người vào trước án, tay cầm chén rượu, thần thái lười biếng, trong chén rượu chỉ còn lại một nửa.
Thiên Ám nhìn thấy bức tranh cuộn này lại bước tới, cười khẽ nói:
- Ta nghe nói bức tranh cuộn này là do tổ tiên Thiên gia Thiên Thanh Thạch lão tổ tự mình vẽ.
- Nam tử ngồi ở vị trí cao nhất chính là sư tôn của tổ tiên nhà ta, ngày xưa ở trên Cửu U đại lục có uy danh hiển hách được tôn kính gọi là Thanh Vân Tôn Giả.
- Người phía bên phải chính là tổ tiên nhà ta - Thiên Thanh Thạch, bên trái chính là người sáng lập hoàng thất Bắc Minh - Minh Uyên Hoàng Đế.
- Ta biết!
Lúc này, Tần Trần khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn lại nhìn nam tử lười biếng bên cạnh Thanh Vân Tôn Giả.
- Năm đó... ta vẫn rất đẹp trai...
Tần Trần thì thầm nói.
Lúc này, Thiên Ám cũng phát hiện ra manh mối.