Thần Đạo Đế Tôn

Chương 211: Phụ tử nói chuyện với nhau

Chương Trước Chương Tiếp

- Nhưng...

- Được rồi, đại ca, ngươi còn không tin ta sao?

Tần Trần khẽ cười nói:

- Chuyện không nắm chắc, ta sẽ không làm.

- Mấy ngày tới, các ngươi cố gắng tu hành. Nhất là ngươi đấy, Tiểu Phỉ.

Tần Trần nhìn về phía Tiểu Phỉ nói:

- Những ngày tới, ngươi cần phải cố gắng tu hành. Trong khoảng thời gian này là giờ phút quan trọng nhất để tu luyện Cửu U Quyết.

- Còn nữa, ngươi cũng chú ý Tiểu Thanh, dẫn theo nhóc kia cùng tu luyện, hắn rất biết cách lười biếng.

- Vâng!

Sau khi Tần Trần dặn dò xong, đám người mới rời đi.

Vào lúc đêm khuya, trong phòng Tần Trần vẫn sáng đèn.

Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên, một bóng người xuất hiện ở ngoài cửa.

- Vào đi!

Một bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa bước vào.

Chính là Vân Sương Nhi.

- Công tử!

Vân Sương Nhi nhìn Tần Trần với vẻ không được tự nhiên.

- Ừ, sao vậy?

- Công tử!

Lúc này, Vân Sương Nhi thoáng do dự, lần nữa nói:

- Mong ngài bỏ qua cho Vân Lam Đế Quốc!

Lời này vừa nói ra, Tần Trần thoáng ngẩn người, dừng động tác trong tay lại.

- Ngươi có thể nói rõ không?

- Công tử, ngài đi tới trong Bắc Minh Đế Đô chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nhưng hai vị bá chủ hoàng thất và Thiên Thần Học Viện đều đãi ngộ có thừa với ngài.

- Ta biết ngài có kiến thức rộng rãi, hiểu rõ rất nhiều điều, nếu ngài quyết định đi tới Vân Lam Đế Quốc thì chắc chắn đã nắm chắc.

- Cho nên ta sợ...

- Sợ ta tiêu diệt Vân Lam Đế Quốc sao?

Tần Trần cười nói đùa.

- Vâng!

Lời này vừa nói ra, Tần Trần xấu hổ ho khan một tiếng, nhìn Vân Sương Nhi, nghiêm túc nói:

- Ngươi nhìn kỹ xem, bản công tử ta giống loại người như vậy sao?

Vân Sương Nhi không trả lời.

- Được rồi, ta nói rồi. Lần này ta đi tới đó, một là Lam Vân Sam muốn giết ta, còn làm ta bị thương, dù thế nào ta cũng phải đòi Vân Lam Đế Quốc trả lại công bằng chứ?

- Thứ hai, ngươi thân là tỳ nữ của ta cũng không phải là chuyện gì may mắn. Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ, trong cả Cửu U đại lục, cơ hội làm tỳ nữ của Tần Trần ta thật sự hiếm có, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Còn nữa, ta nói rồi, vết thương của Thiên Động Tiên là do người nào gây ra, người nào lại phải trả giá đắt. Dù sao bây giờ hắn cũng là người của ta.

- Con người ta rất bao che khuyết điểm, người của ta, người khác không thể bắt nạt, cho dù đã chuyện trước kia cũng không được.

Tần Trần nghiêm túc nói:

- Nếu phụ hoàng ngươi và Lam Thiên Hùng biết điều, ta tới tất nhiên sẽ tốt đẹp, nếu không biết điều, vậy đừng trách ta cứng rắn!

- Nhưng… công tử...

- Được rồi!

Lúc này, Tần Trần nghiêm mặt nói:

- Sương nhi, bây giờ ngươi là tỳ nữ của ta, hiểu chưa?

- Vâng... Sương nhi hiểu rõ!

Vân Sương Nhi xoay người rời đi, trong mắt kèm theo chút lo lắng.

Những ngày qua, nàng ở cùng với Tần Trần nên càng hiểu rõ về sự đáng sợ của Tần Trần.

Thiếu niên mười sáu tuổi này lại giống như đại hiền thời cổ đại sống mấy vạn năm, phong cách hành sự đều theo ý mình, không sợ ai.

Nhưng trên thực tế, hình như cũng không ai có thể làm cho hắn sợ hãi.

Nhưng càng là vậy, nàng lại càng lo lắng.

Lúc trước, nàng lo lắng người của đế quốc mình sẽ đến gây sự với Tần Trần.

Nhưng lần này, nàng lại lo lắng Tần Trần đi gây sự với bọn họ.

Bên trong gian phòng, lúc này Tần Trần đang ngồi thẳng.

- Vân Lam Đế Quốc... từ rất lâu rồi... hậu nhân của Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh... Không biết bọn họ còn nhớ rõ bao nhiêu chuyện liên quan tới tổ tiên?

Thật lâu sau, bên trong gian phòng lại không còn tiếng động nào nữa.

Mà giờ phút này, trong một căn nhà đối diện với ký túc xá của Tần Trần ở khu ba mươi sáu.

Cửa vang lên một tiếng két và mở ra, một bóng người với bước chân có hơi run rẩy, chận rãi đi đến.

- Tới thì tới, lén lút làm gì?

Một giọng nói có phần hùng hậu đột nhiên vang lên, người rón rén bước vào trong sân chợt dừng bước.

- Phụ thân...

Dưới ánh trăng mờ tỏ, không khó nhìn ra bóng người này cao ráo, khí tức dồi dào, nhưng lúc này lại đang kích động tới mức cơ thể run rẩy.

Đó chính là Thiên Ám viện trưởng!

Bây giờ, hắn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu một trong hai cường giả Linh Phách cảnh đứng đầu trong Bắc Minh Đế Quốc.

Bịch một tiếng, Thiên Ám quỳ rạp xuống đất.

- Phụ thân, ngài... thật sự mạnh khỏe?

- Đứng lên đi!

Một bóng người thong thả bước ra từ dưới bóng cây trong sân, hai tay chắp sau lưng, khí tức càng bá đạo hơn.

Đó chính là Thiên Động Tiên!

Thiên Động Tiên nhìn Thiên Ám, chậm rãi nói:

- Đã không còn gì đáng ngại nữa, thậm chí còn khả năng có thể đột phá!

Lời này vừa nói ra, Thiên Ám thoáng ngây người.

- Phụ thân, nếu đã vậy, vị trí viện trưởng Thiên Thần Học Viện...

- Ta già rồi, mấy năm nay ngươi làm thật sự không tệ.

Thiên Động Tiên phất tay nói:

- Hơn nữa, bây giờ ta là người đánh xe của Tần Trần, cũng rất tốt.

Người đánh xe của Tần Trần...

Vẻ mặt Thiên Ám thoáng chấn động.

- Được rồi, ngươi đã tới thì nói với ta xem, rốt cuộc Tần Trần này có lai lịch thế nào!

Thiên Động Tiên vừa dứt lời, Thiên Ám đứng dậy, bắt đầu kể.

Dưới đêm trăng, hai bóng người khẽ nói chuyện.

- Hắn thật sự chỉ là tam thiếu gia của Tần gia sao?

Thiên Động Tiên ngạc nhiên nói:

- Tứ Tượng Kiếm Linh phong ấn trong Tứ Tượng Thánh Trụ, hắn cũng có thể triệu hồi ra Thanh Long Kiếm, Bạch Hổ Cổn dễ như trở bàn tay.

- Năm đó hai người lão tổ Thiên Thanh Thạch cùng Minh Uyên Hoàng Đế đã từng lập tổ huấn cho hậu nhân Thiên gia và Minh gia, nếu có người có thể mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ hoặc Bát Hoang Viêm Long Hộ, hai nhà chúng ta nhất định phải nghe theo.

- Không ngờ được, ngày hôm nay thật sự xuất hiện một người như vậy, nhưng hắn mới mười sáu tuổi...

Lúc này, Thiên Ám gật đầu:

- Đây cũng là điểm khiến ta kinh ngạc!

- Phụ thân, ngài nói xem, có phải là... hắn bị đoạt xác không? Dù sao, người đã từng bị cướp đi Tinh môn, không chết ngược lại còn xuất hiện lực lượng mới, hơn nữa điều này thật sự khó có thể giải thích...

- Dựa theo lời ngươi nói, nếu hắn bị đoạt xác, vậy sợ rằng chắc chắn không có quá nhiều lưu luyến với Tần gia. Nhưng ngươi xem hắn bây giờ đối xử với Tần Sơn và Tần Hải, cùng với Tần Hâm Hâm, có thể nói đã giống như trở thành huynh đệ ruột thịt vậy...

Lúc này, đầu có hai phụ tử cũng muốn lớn lên.

- Có phải là... nhận được truyền thừa gì đó? Cũng không phải là đoạt xác!

- Cũng không giống. Nếu chỉ nhận được truyền thừa, ngươi lại nhìn tác phong hành sự của hắn lại có dáng vẻ cẩn thận của lão đạo.

Thiên Động Tiên khẽ xoa đầu, nói:

- Chuyện này, ngươi và thằng nhóc Minh Ung đã từng bàn bạc qua chưa?

- Có, Minh Ung nói, chỉ cần lễ độ cung kính với Tần Trần là được, không cần hỏi nhiều, cũng không thể hỏi nhiều!

Lời này vừa nói ra, Thiên Động Tiên thở dài, nói:

- Có thể mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ, chỉ riêng điểm này, quả thật...

- Được rồi, ta đã biết. Ngươi tiếp tục làm tốt viện trưởng của ngươi, về phần Thiên tử kia có mâu thuẫn với Tần Trần, ngươi không cần nhúng tay vào!

- Phụ thân...

Lúc này, Thiên Ám lại khẩn trương, nói:

- Nhân vật phía sau Thiên tử kia...

- Ngươi cho rằng Tần Trần biết sợ sao?

Thiên Động Tiên hâm mộ nói:

- Thằng nhóc kia không sợ trời không sợ đất, hắn sẽ để ý xem phía sau Thiên tử là ai sao?

Nghe được lời này, Thiên Ám chỉ có thể cười gượng.

Sự thật đúng là vậy.

Tần Trần muốn đối phó với ai, đâu quan tâm đối phương là ai.

- Phụ thân, ta còn có một việc nữa, có lẽ cần ngài chuẩn bị sẵn sàng.

- Hả? Chuyện gì?

Thiên Động Tiên sửng sốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)