Thần Đạo Đế Tôn

Chương 208: Tần trần bị thương

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi quả nhiên vẫn như vậy.

Lúc này, trong tay Tần Trần đột nhiên xuất hiện cây côn gỗ nhỏ.

Không ngờ hắn với tu vi Linh Đài cảnh tứ trọng lại muốn trực tiếp đỡ lấy một đòn của Lam Vân Sam.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên gương mặt Lam Vân Sam vốn khẩn trương sợ hãi lại xuất hiện một nụ cười lạnh.

Linh Đài cảnh tứ trọng lại mong đỡ được một đòn tất sát của Linh Luân cảnh thất trọng sao?

Đùa kiểu gì vậy?

Vù vù...

Hai tiếng xé gió vang lên. Lúc này, hai thanh đoản kiếm trực tiếp đâm ra.

Trong chớp mắt này, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi căn bản không kịp phản ứng.

Các nàng càng không ngờ Lam Vân Sam một giây trước còn cẩn thận từng li từng tí, nhưng bây giờ đã trực tiếp ra tay với Tần Trần.

Hai người đứng cách khá xa, nhưng Tần Trần và Lam Vân Sam lại rất gần.

Còn nữa, tu vi của hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi không bằng Lam Vân Sam.

Người này chính là cao thủ Linh Luân cảnh thất trọng, ở khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ tất nhiên nhanh đến mức tận cùng.

- Tự tìm chết!

Tần Trần nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.

Lúc này, hắn trực tiếp rút ra cây côn gỗ gài bên thắt lưng.

Hắn rút cây côn gỗ rút ra lại không thi triển côn pháp mà là kiếm pháp.

Vào lúc này, cây côn gỗ nhỏ dài hơn một thước, thoạt nhìn lại giống như sợi dây tử thần lao thẳng về phía Lam Vân Sam.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam cười nhạt.

Hắn vội vàng ra tay, tập kích Tần Trần.

Tuy cũng không phải thi triển ở trạng thái hoàn mỹ, nhưng đòn tấn công này ít nhất tương đương với một đòn toàn lực của Linh Đài cảnh cửu trọng, đối phó với Tần Trần là đủ rồi.

Đừng nói là Linh Đài cảnh tứ trọng, cho dù là Linh Đài cảnh cửu trọng cũng không chịu nổi.

Chỉ là vẻ tươi cười trong mắt Lam Vân Sam chợt biến mất.

Phụt...

Phụt...

Gần như cùng lúc, hai tiếng phụt vang lên.

Gương mặt Lam Vân Sam chợt trắng bệch, lùi về phía sau một bước rồi bịch một tiếng ngã xuống đất, nhìn côn gỗ trước ngực của mình với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, cây côn gỗ đơn giản đến cực điểm lại lấy mạng của hắn dễ như trở bàn tay.

Hai thanh đoản kiếm của hắn, một thanh còn chưa tiếp xúc đến Tần Trần, một thanh khác chỉ cắm đến bụng Tần Trần mà thôi.

Căn bản không tạo thành vết thương khiến Tần Trần chắc chắn phải chết!

Sao có thể như vậy được?

Lúc này, mặt Lam Vân Sam dại ra.

Diệp Tử Khanh nhìn thấy cảnh tượng này, lại nhanh chóng lao tới, dùng một chiêu kiếm lấy mạng của Lam Vân Sam.

- Công tử.

Che vết thương ở bụng của Tần Trần, Diệp Tử Khanh thoáng biến sắc.

- Là ta sơ suất!

Lúc này, Diệp Tử Khanh tự trách nói.

- Công tử, xin lỗi!

Lúc này, vẻ mặt Vân Sương Nhi cũng trở nên ảm đạm.

Nàng không ngờ Lam Vân Sam sẽ ra tay vào lúc này.

- Không sao!

Tần Trần rút thanh đoản kiếm ra, che vết thương và thở hắt ra một hơi.

- Quả nhiên vẫn quá yếu...

Vẫn quá yếu...

Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi nghe được câu này lại âm thầm líu lưỡi.

Đùa kiểu gì vậy?

Linh Luân cảnh thất trọng đột nhiên ra tay, muốn giết chết Tần Trần, nhưng vẫn không thành công.

Tần Trần ngược lại giết chết hắn, vậy mà còn nói... vẫn quá yếu.

Tần Trần đứng dậy, nhìn thi thể trên mặt đất.

- Xem ra, ta thật sự phải đến Vân Lam Đế Quốc một lần.

Tần Trần vừa dứt lời cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp rời đi.

Hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi vội vàng đuổi theo.

Bọn họ cũng không biết lúc này Tần Trần rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Bên trong xe ngựa, bầu không khí có phần nặng nề.

- Chuyện này không liên quan tới ngươi.

Tần Trần đột ngột nói:

- Ngươi nhớ kỹ, bây giờ ngươi là tỳ nữ của ta, thân phận công chúa của hoàng thất chẳng qua là danh nghĩa thế tục.

- Tương lai, ngươi sẽ trở thành nữ hoàng được vạn người kính trọng ngưỡng mộ, thế tục không nên là xiềng xích ràng buộc ngươi!

- Vâng, công tử.

Vân Sương Nhi dè dặt nói:

- Công tử định đến Vân Lam Đế Quốc làm gì?

- Làm gì à?

Tần Trần hé miệng cười nói:

- Lam Vân Sam đâm ta bị thương, Vân Lam Đế Quốc tất nhiên phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, bồi thường chút ít.

- Hơn nữa, ta không muốn thỉnh thoảng lại có người tới quấy rầy vì thân phận của ngươi, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã là cách tốt nhất.

- Còn nữa, ngày xưa tộc trưởng Lam gia - Lam Thiên Hùng này là kẻ thù không đội trời chung đối với người đánh xe của ta.

- Ta đương nhiên muốn trợ giúp người đánh xe này của ta giải quyết hậu hoạn, nếu không sau này hắn đánh xe cho ta còn phân tâm, xảy ra tai nạn thì phải làm thế nào?

Tần Trần nói vài ba câu, trên mặt mỉm cười.

Nhưng Vân Sương Nhi lại cười không nổi.

Nếu Tần Trần muốn đối phó với Lam Thiên Hùng của Lam gia, sợ rằng phụ hoàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Đến lúc đó, nàng nên lựa chọn thế nào?

Dọc đường đi, Tần Trần vận dụng linh khí và nuốt vào một viên linh đan, khiến máu ngừng chảy.

Sau khi bọn họ trở lại trong khu ba mươi sáu, đám người Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền nhìn thấy Tần Trần bị thương, đều khẩn trương.

Đây vẫn là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy Tần Trần bị thương.

Chỉ là nghe Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi kể lại, mấy người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Lam Vân Sam đột nhiên tấn công vào thời khắc quan trọng, Tần Trần lại có thể đỡ được!

Dựa theo suy nghĩ của Diệp Tử Khanh, Lam Vân Sam muốn tấn công nhanh để tránh bị Tần Trần phát hiện, chỉ có thể phát ra đòn tấn công nhanh chuẩn độc tương đương với đòn toàn lực của Linh Đài cảnh cửu trọng trong nháy mắt.

Mặc dù là vậy, một đòn toàn lực của Linh Đài cảnh cửu trọng bị Tần Trần với tu vi Linh Đài cảnh tứ trọng đỡ được.

Điều này cũng thật khó tưởng tượng nổi.

Ba ngày sau, trong Thiên Thần Học Viện vẫn đông đệ tử qua lại, mỗi người đều bận rộn tu hành.

Chỗ vị trí của mấy người Tần Trần ở trong khu ba mươi sáu, lại có người đến kẻ đi, ngựa xe như nước.

Lúc này, có mấy bóng người đứng trên đường phố.

Sau mấy bóng người này là một đội võ giả đứng lặng lẽ.

- Hứa trưởng lão!

Trong đó, một trưởng lão trông có vẻ mập mạp, mặt hồng hào, da đầy dầu nhìn Hứa Thông Thiên, khẽ gọi một tiếng:

- Tần công tử bị thương thế nào?

- Đây là Ngọc Linh Chi nghìn năm, viện trưởng âm thầm dặn ta đưa cho Tần Trần chữa thương.

- Vương trưởng lão.

Hứa Thông Thiên chắp tay, nhìn mấy người xung quanh rồi kéo Vương Uyên qua một bên, khẽ nói:

- Tần công tử không có gì đáng ngại, chỉ có điều chuyện này không thích hợp truyền ra bên ngoài!

- Chắc chắn, chắc chắn rồi.

Vương Uyên nhìn Hứa Thông Thiên với vẻ hâm mộ, nói:

- Cảnh giới của Hứa trưởng lão hình như lại tăng lên?

- Sắp đến Linh Phách cảnh tam trọng.

Lời này vừa nói ra, Vương Uyên thoáng ngây người.

Tam trọng, lúc này mới qua mấy tháng? Hứa Thông Thiên lại sắp tăng lên?

Hứa Thông Thiên khẽ nói:

- Trước đó viện trưởng bảo ta chuyển từ Linh Các đến đây, ta còn không muốn đấy!

- Nhưng bây giờ, dù ngài ấy có đuổi ta đi, ta cũng không muốn đi.

Vương Uyên trả lời:

- Nghe nói cách nhìn của Tần công tử đối với tu hành võ đạo đặc biệt dễ hiểu, một lời có thể có tác dụng như Thể Hồ Quán Đính, đơn giản là giống như hóa mục nát thành thần kỳ, thật sự như vậy sao?

- Đúng vậy!

Hứa Thông Thiên nhìn sang bên kia, nói:

- Ngươi nhìn Diệp Tử Khanh đi. Hiện nay, nàng đã là Linh Luân cảnh nhất trọng, Hoàng thể tiến bước rất nhanh, nhưng đâu nhanh được như vậy?

- Còn cả Vân Sương Nhi nữa, nàng ta đã là Linh Hải cảnh tứ trọng. Cùng với ba đệ tử Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái...

Lúc này, Vương Uyên cực kỳ hâm mộ, nói:

- Lúc đầu, Tần Trần nói một câu kiếm tới, liên tục chém đám người trưởng lão Tống Phong Ngọc, Kim Nhất Lôi, ta đã biết được người này không tầm thường đâu!

- Ngoài mặt nhìn có vẻ như không sợ trời, không sợ đất, nhưng trên thực tế, trong lòng đã tính toán kỹ càng từ trước!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)