Thần Đạo Đế Tôn

Chương 207: Giết chết xích như hỏa

Chương Trước Chương Tiếp

- Hâm Hâm?

Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Tần Trần bước xuống xe ngựa.

- Hì hì, Trần ca đi đâu vậy?

Lúc này cơ thể trông có vẻ to béo của Tần Hâm Hâm ẩn chứa từng sóng linh khí dao động, không ngờ đã đến Linh Hải cảnh nhất trọng.

- Không tệ, Linh Hải cảnh nhất trọng, thăng cấp thành đệ tử nội viện rồi sao?

- Đúng vậy!

Trong lòng Tần Hâm Hâm vô cùng vui vẻ nói:

- Trần ca, ngươi đi đâu vậy?

- Ta cần làm vài chuyện. Nếu ngươi đã thăng cấp thành đệ tử nội viện lại đến bên chỗ ta ở đi. Dù sao có linh trận, tốc độ tu hành cũng nhanh hơn.

- Hì hì, vậy thì Trần ca... Ta có thể dẫn theo một người tới đó không?

Dẫn theo một người?

- Thư Nhã!

Lúc này, Tần Hâm Hâm vẫy tay, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước đến, trên mặt có chút e thẹn nhìn Tần Trần.

- Tần Trần đại ca!

Tần Hâm Hâm cười hì hì nói:

- Trần ca, vị này chính là tri kỷ của ta, Thư Nhã. Ta muốn để nàng vào trong khu ba mươi sáu tu luyện với ta.

- Được!

Tần Trần khẽ gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Tần Hâm Hâm, cười nói:

- Thằng nhóc nhà ngươi… giỏi lắm!

- Ha ha...

Tần Trần dặn dò Tần Hâm Hâm vài câu, lúc này mới lên xe ngựa.

Chỉ là lúc leo vào trong xe ngựa, vẻ mặt Tần Trần lập tức khôi phục lại bình thường.

- Tử Khanh, điều tra xem thử Thư Nhã này có lai lịch thế nào? Ta muốn biết tất cả tin tức cặn kẽ về nàng ta.

- Vâng!

Diệp Tử Khanh gật đầu.

Vân Sương Nhi không hiểu nói:

- Công tử nghi ngờ người này tới gần Hâm Hâm là có mưu đồ sao?

- Thật ra cũng không phải nghi ngờ.

Tần Trần thản nhiên nói:

- Chẳng qua phải điều tra rõ ràng, để tránh xuất hiện phiền toái gì. Đệ đệ của Tần Trần ta cũng không thể bị người ta lừa gạt được.

Tần Hâm Hâm là nhi tử của nhị thúc, từ nhỏ tới lớn ở bên cạnh hắn. Tần Hâm Hâm ở Đế đô, hắn tất nhiên phải chăm sóc cẩn thận, không thể xuất hiện vấn đề gì được.

Bằng không, đừng nói là nhị thúc, hắn cũng không có cách nào ăn nói được với mình.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển trong Bắc Minh Thành, khoảng nửa canh giờ sau đã đi tới bên ngoài một tửu lâu.

- Lão què ở lại trông xe ngựa, chúng ta đi một lát sẽ trở lại!

Tần Trần xuống xe, thản nhiên bước vào bên trong tửu lâu.

Lúc này, trong lòng Lam Vân Sam không yên, đi theo bên cạnh Vân Sương Nhi.

Diệp Tử Khanh cũng hiểu rõ, nói chung Tần Trần rất ít khi tính toán loại chuyện này.

Nhưng lần này, hai người Viên Cương và Phương Thế Thành đã chết, khiến cho trong lòng Tần Trần rất không thoải mái.

Hung thủ giết người là Lam Vân Sam, tuy nhiên Lam Vân Sam là bị người sai khiến cho nên Tần Trần đặc biệt chạy đến đây, tìm ra người thao túng phía sau.

Bọn họ vừa vào tửu lâu, tiểu nhị trong tửu lâu còn chưa bước tới, Tần Trần đã nói thẳng:

- Người ở đâu?

- Tầng ba!

Lam Vân Sam rụt cổ, nhìn về phía trước, ánh mắt chớp hiện.

- Dẫn đường!

Tần Trần không nói nhiều, trực tiếp ra lệnh.

Lúc này, vẻ mặt Vân Sương Nhi cũng không ngừng thay đổi.

Tần Trần để tâm tới chuyện Lam Vân Sam giết chết Viên Cương và Phương Thế Thành, có thể không tha cho Lam Vân Sam không?

Nhưng Lam Vân Sam cùng nàng từ nhỏ đến lớn lên ở bên nhau, mặc dù hoàng thất Vân gia và Lam gia là quan hệ quân thần, nhưng từ trước đến nay tuy hai mà một.

Nếu Lam Vân Sam thật sự bị Tần Trần giết, nàng cũng không có cách nào ăn nói được với phụ hoàng mình.

Lúc này, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó.

Lúc này, trong lòng Lam Vân Sam đã hoàn toàn hoảng hốt lo sợ.

Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong gian phòng vang lên một giọng nói dè dặt.

- Ai?

- Là ta, Lam Vân Sam.

Nghe được lời này, giọng nói bên trong căn phòng kia im lặng một lát mới chậm rãi mở cửa ra.

Nhìn Lam Vân Sam ngoài cửa, trong mắt Xích Như Hỏa lộ ra chút cung kính, chắp tay cười nói:

- Lam công tử, mấy ngày không gặp, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn chưa tới Bắc Minh Đế Quốc!

- Ta đã đến rồi!

Lam Vân Sam lạnh lùng, nói.

- A?

Xích Như Hỏa nhíu mày lại, vội vàng nói:

- Thế nào? Vậy có phải Tần Trần kia đã bị Lam huynh giết chết không? Mấy ngày này ta không rời đi, chính là chờ tin tức tốt của Lam huynh!

- Ngươi hi vọng ta chết như vậy sao?

Một giọng nói thản nhiên chợt truyền ra.

Trên hành lang lập tức yên tĩnh trở lại.

Vào lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên, một bóng người chợt lóe lên, trường kiếm rút ra, gác lên trên cổ của Xích Như Hỏa.

- Động đậy, chết!

Diệp Tử Khanh lạnh lùng nói.

- Tần Trần!

Xích Như Hỏa nhìn thấy Tần Trần, thoáng ngẩn người, lại nhìn về phía Lam Vân Sam vội vàng quát to:

- Lam huynh, ngươi làm vậy là ý gì?

- Ta có lòng tốt nói cho ngươi biết Vân Sương Nhi ở Bắc Minh Đế Quốc bị Tần Trần thu làm tỳ nữ, ngươi không đi giết chết Tần Trần – kẻ sỉ nhục thanh danh một nước của Vân Lam Đế Quốc các ngươi, ngược lại dẫn theo hắn đi đối phó với ta?

- Ngươi đúng là đủ tốt đấy!

Tần Trần bước vào trong phòng, thản nhiên nói:

- Lợi dụng người khác còn nói muốn tốt cho người ta?

Tần Trần ngồi xuống, nhìn Xích Như Hỏa lại nói:

- Ngươi có di ngôn gì, có thể nói ngay bây giờ.

- Tần Trần, ngươi muốn làm gì?

Xích Như Hỏa hừ lạnh nói:

- Ta chính là hoàng tử của Xích Nhật Đế Quốc, ngươi dám giết ta là muốn gây chiến tranh giữa Bắc Minh Đế Quốc và Xích Nhật Đế Quốc sao?

- Ta không quan tâm chiến tranh hay không, chuyện đó không liên quan tới ta.

- Ta muốn giết ngươi thì cứ giết thôi.

Tần Trần đứng dậy, bực bội nói:

- Làm hoàng tử đang êm đang đẹp ngươi không muốn, hết lần này tới lần khác đắc tội ta, tự mình tìm chết, ta giúp ngươi toại nguyện là được.

- Cứu mạng!

Xích Như Hỏa đột nhiên hô lên một tiếng.

Ầm ầm...

Tường vỡ ra, mấy bóng người lập tức xông vào bên trong gian phòng của Xích Như Hỏa.

- Điện hạ!

- Điện hạ!

Hai người dẫn đầu có khí tức hùng hậu, rõ ràng không phải là cao thủ bình thường, ít nhất là cường giả Linh Luân cảnh.

- Giết tất cả đám người bọn họ.

Xích Như Hỏa hét lên.

- Tự tìm chết!

Tần Trần hừ một tiếng. Lúc này, tay Diệp Tử Khanh cầm trường kiếm đâm ra.

Phụt một tiếng vang lên, giữa cổ Xích Như Hỏa đã xuất hiện một vết thương, máu trực tiếp phun ra.

- Điện hạ!

Mấy bóng người kia đều hét lên, xông về phía mấy người Tần Trần.

Chợt...

Nhưng một bóng người lại nhanh hơn bọn họ.

Đó chính là Lam Vân Sam.

Trong hai tay Lam Vân Sam xuất hiện hai thanh đoản kiếm, trực tiếp lao ra.

Linh Luân cảnh thất trọng!

Hai người dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, thoáng biến sắc.

Ngôn Vương không ở đây, tuy hai người bọn họ là Linh Luân cảnh ngũ trọng, thực lực không tầm thường, nhưng đối mặt với Lam Vân Sam - Linh Luân cảnh thất trọng, đâu phải là đối thủ?

Chỉ thấy Lam Vân Sam ra tay rất nhanh, tốc độ thi triển linh quyết càng lúc càng nhanh hơn, uy lực đột nhiên tăng cao.

Phụt phụt phụt phụt...

Trong phút chốc, hai bóng người ngã xuống đất, máu tươi chảy ra.

Mấy người khác đều là tu vi Linh Đài cảnh tứ trọng, ngũ trọng, Diệp Tử Khanh sớm đã đề phòng, lần lượt giết chết.

Bên trong gian phòng dần tràn ra mùi máu tươi.

- Tần công tử, tại hạ có mắt không nhìn được Thái Sơn, bị người lợi dụng mới đắc tội Tần công tử. Bây giờ tại hạ trịnh trọng xin lỗi Tần công tử.

Lúc này, Lam Vân Sam quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu, cung kính nói.

- Xin lỗi?

Tần Trần khẽ nhếch môi cười nhạt, nói:

- Được, ta tha thứ cho ngươi!

- Cảm ơn... Tần công tử!

Trong nháy mắt, Lam Vân Sam đang quỳ dưới đất đột nhiên lao lên, hai thanh đoản kiếm trong hai tay đâm tới rất nhanh, kiếm khí gào thét, một trái một phải trực tiếp ép về phía ngực của Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)