Thần Đạo Đế Tôn

Chương 206: Không phải vây cánh lại hơn hẳn vây cánh

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy ngày tiếp theo, trong khu ba mươi sáu thật ra có vẻ yên tĩnh.

Nhưng cả Thiên Thần Học Viện lại xuất hiện một chuyện náo động.

Sở Phương, Tần Nhất Hàng, hai trong bốn người thủ lĩnh lớn của Thái Tử Đảng mất tích một cách thần bí.

Sau đó, học viện cho ra kết quả là hai người ra ngoài rèn luyện, bị người ta giết chết, Thiên Thần Học Viện đã bắt tay vào tiến hành điều tra chuyện này.

Chuyện này không gây ra chấn động lớn đối với mấy người Tần Sơn, Tần Hải.

Hai huynh đệ đã quen rồi...

Thật sự là quen rồi!

Tần Trần ra tay bất chấp hậu quả, nhưng mỗi lần đều chưa từng có hậu quả gì.

Tin tức Sở Phương và Tần Nhất Hàng đi ra ngoài rèn luyện, bất hạnh mất mạng đã được truyền ra ba ngày.

Vào giờ phút này, đám người Thái Tử Đảng đang tập trung trong Thiên Thần Viện của Thiên Thần Học Viện.

Mấy bóng người đứng ở trong đại điện, bầu không khí nặng nề.

- Đáng giận, thật đáng giận!

Vào lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

- Rõ ràng đệ tử Thái Tử Đảng chúng ta nhìn thấy hai người Sở Phương và Tần Nhất Hàng đi vào khu ba mươi sáu, nhưng chưa từng bước ra.

- Bây giờ thì sao? Bây giờ, học viện lại nói hai người bọn họ ra ngoài rèn luyện bị người ta tập kích, còn đang điều tra? Điều tra cái quỷ à!

Lúc này, Chiến Thương tức muốn phát điên.

- Tần Trần này vừa xuất hiện đã luôn đối đầu với Thái Tử Đảng chúng ta, bây giờ trong khu ba mươi sáu có linh khí dồi dào, thu linh thạch rẻ, rất nhiều đệ tử tràn vào như ong vỡ tổ.

- Bởi vậy có không ít đệ tử lựa chọn rời khỏi Thái Tử Đảng chúng ta. Người này… quả thực là đang nhằm vào chúng ta.

- Hơn nữa thằng nhóc này khống chế khu ba mươi sáu, mặc dù không có thành lập đoàn thể nhưng được lòng số lượng lớn đệ tử, rất nhiều người đều ủng hộ người này, thậm chí âm thầm gọi bọn họ là đệ tử khu ba mươi sáu.

- Không phải vây cánh lại còn hơn hẳn vây cánh!

Lúc này, bầu không khí trong đại điện rất nặng nề.

Sam Vũ chậm rãi nói:

- Bây giờ chúng ta tức giận cũng vô ích thôi.

- Lần này không chỉ Tần Nhất Hàng và Sở Phương chết một cách kỳ lạ, ngay cả Viên Cương và Phương Thế Thành cũng chết.

- Ta đã điều tra qua Lam Vân Sam của Vân Lam Đế Quốc, hắn là con cháu trực hệ của Lam gia, tu vi Linh Luân cảnh thất trọng, chính là thiên kiêu của Vân Lam Đế Quốc, được chỉ định làm tộc trưởng đời kế tiếp của Lam gia!

- Người này cũng bước vào khu ba mươi sáu, sau đó không xuất hiện nữa.

Lúc này, tâm trạng của đám lãnh đạo cao tầng Thái Tử Đảng đều sa sút.

Chuyện này hình như đã trở nên phức tạp hơn.

Rốt cuộc Tần Trần này có ba đầu sáu tay gì?

Diệp Tử Khanh bái phục, Vân Sương Nhi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hầu hạ, hai người Viên Cương và Phương Thế Thành cũng cúi đầu nghe theo. Thời gian gần đây, ngay cả Hứa Thông Thiên cũng vội vàng trước vội sau, đơn giản là xum xoe hiến ân cần.

Rốt cuộc… người này có bối cảnh gì?

- Sam Vũ, ngươi mau nghĩ cách đi!

Chiến Thương không nhịn được nói.

- Nghĩ cách? Ta có thể nghĩ cách gì chứ?

Sam Vũ nói với giọng đều đều:

- Dù sao Thiên tử cũng sắp về rồi!

- Thiên tử trở về?

Gương mặt Chiến Thương đầy vui mừng.

- Tốt tốt tốt!

Chiến Thương vỗ tay nói:

- Dựa theo tính cách Thiên tử của chúng ta, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Tần Trần.

- Hơn nữa Lăng Thiên đã mở ra Tinh môn, cộng thêm Thiên tử tự mình giúp đỡ, chỉ sợ tu vi không kém chúng ta. Sở Ngưng Thi bị Tần Trần giết, Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cơn giận này...

- Cho nên mới nói!

Sam Vũ thản nhiên nói:

- Trước khi làm rõ tình hình, chúng ta không cần vọng động, bằng không sẽ rơi vào kết cục giống như hai người Sở Phương, lại quá thiệt.

- Không sai!

Hai người nhìn nhau, chậm rãi nở nụ cười.

Vào giờ phút này, những đoàn thể đệ tử khác cũng đang giữ thái độ lẳng lặng xem chừng.

Mấy tháng gần đây, nếu nói ai có danh tiếng lớn nhất trong cả Thiên Thần Học Viện, vậy chỉ có Tần Trần.

Hơn nữa mấu chốt nhất là người này còn ở trong khu ba mươi sáu, thậm chí được học viện sắc phong làm Linh đồ, cũng không vào ở trong Thiên Thần Viện.

Điều khiến cho người ta khó hiểu nhất là, người này ở trong khu ba mươi sáu có thể nói là gần như đóng cửa không ra, nhưng hết lần này tới lần khác, chuyện gì cũng có thể liên quan tới hắn.

Tên của Tần Trần dần trở nên quen thuộc trong cả học viện.

Một ngày, một chiếc xe ngựa dài ba thước, rộng gần hai thước, nhìn bề ngoài có vẻ hết sức bình thường đã lặng lẽ dừng lại trong khu ba mươi sáu.

Một bóng người cao ráo lại có phần gầy gò đứng trước xe ngựa, mái tóc xám được buộc lên thật cao, xương gò má nhô cao kèm theo chút lạnh lùng.

Hắn mặc trường sam màu xám, hai tay áo được xắn lên, thoạt nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng cho người ta cảm giác đặc biệt trẻ tuổi, tràn đầy sức sống.

- Không tệ đâu, lão què!

Tiếng cười khẽ vang lên, mấy bóng người chậm rãi bước đến.

- Công tử!

Bóng dáng kia xoay người lại, chắp tay mỉm cười.

Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người Tử Khanh và Vân Sương Nhi đi theo bên cạnh Tần Trần lại đột nhiên thoáng ngây người.

Đây là... Thiên Động Tiên?

Hai người thoáng ngây người, gần như không nhận ra được.

Bọn họ thật sự khó có thể liên tưởng người trước mắt thoạt nhìn đầy tinh thần chấn hưng, mặc trang phục đơn giản, nhưng khí tức lại đặc biệt mạnh mẽ với Thiên Động Tiên trước đây.

- Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, không tệ không tệ, lúc này mới không làm mất mặt ta!

Tần Trần mỉm cười, khẽ gật đầu.

Hai tỳ nữ, một người đánh xe, thật ra cảm giác có vài phần của con cháu thế gia ăn chơi đàn đúm.

Nhưng ngẫm lại xem, loại cảm giác này cũng không tệ lắm!

- Tần công tử!

Lúc này, Thánh Tâm Duệ chắp tay, mỉm cười.

- Ngươi có lòng rồi!

Tần Trần nhìn xe ngựa, khẽ gật đầu.

- Tần công tử thích là được rồi.

Thánh Tâm Duệ mỉm cười, nói:

- Ta đã hỏi thăm qua, Xích Như Hỏa vẫn chưa rời khỏi Đế đô, mà ở trong một tửu lâu, ta nói địa chỉ cho lão què biết.

- Được!

Tần Trần đứng dậy, gật đầu nói:

- Lên xe!

Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi theo Tần Trần leo lên xe ngựa. Lúc này, Lam Vân Sam theo bản năng đi theo.

- Này này... Ngươi làm gì vậy?

Lão què kéo Lam Vân Sam lại mắng,:

- Bên trong xe là để cho công tử ngồi, ngươi thành thật ngồi phía trước đánh xe với ta!

Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam xấu hổ cười, làm sao dám phản bác, liên tục gật đầu.

Không ngờ hắn chính là con cháu dòng chính của Lam gia ở Vân Lam Đế Quốc tai một trong mười đại đế quốc, hôm nay phải đánh xe đuổi ngựa cho Tần Trần!

Năm người ngồi xe ngựa rời khỏi Thiên Thần Học Viện.

Mà giờ phút này, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi nhìn trang trí bên trong xe ngựa, trong lòng cũng kinh ngạc. Lúc này bọn họ mới hiểu được Tần Trần nói Thánh Tâm Duệ có lòng là có ý gì.

Nhìn bề ngoài xe ngựa này đúng là rất bình thường.

Nhưng bên trong lại chế tạo một lớp tinh thép bao quanh, có thể phòng đao kiếm mũi tên, hơn nữa giường là Linh Dương Chi Ngọc ấm áp, phía trên trải một lớp da thú linh thú tứ giai Thanh Tông Linh Dương, không chỉ thoải mái, còn có thể theo nhiệt độ thay đổi để điều chỉnh nhiệt độ thích hợp nhất.

- Trần ca!

Lúc này, một tiếng hô vang lên, ngựa xe dừng lại, một bóng người bước nhanh đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)