Thần Đạo Đế Tôn

Chương 205: Bạch hổ cổn

Chương Trước Chương Tiếp

Một tay chém ra, trong phút chốc, bốn Thánh Trụ ở lối vào cửa lớn của Thiên Thần Học Viện lắc lư. Cây Thánh Trụ thứ hai trực tiếp nhô lên khỏi mặt đất, hóa thành một tàn ảnh biến mất.

- Đập chết hắn!

Tần Trần vừa dứt lời, một tiếng xé gió lập tức vang lên.

Giữa không trung hiện ra một cây cột dài mấy trăm mét, đường kính gần mười mét.

Lúc này, cây cột to lớn trực tiếp từ trên cao hạ xuống, bịch một tiếng, trực tiếp đập trúng Phi Ưng cùng với Lam Thiên Bá trên thân Phi Ưng.

- A...

Một tiếng hét thảm vang lên, hai bóng người lập tức ngã xuống, bịch một tiếng rơi xuống đất.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Cảnh tượng như vậy lập tức khiến cho hai người Tần Sơn và Thiên Động Tiên sửng sốt.

Tần Sơn ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Trần thi triển thần uy như thế.

Cây cột lớn từ trên cao hạ xuống này thật sự là do đệ đệ của mình thi triển ra sao?

Đùa kiểu gì vậy? Điều này cũng quá phi thường?

Thiên Động Tiên bên kia cũng vô cùng kinh ngạc.

Hắn là viện trưởng tiền nhiệm của Thiên Thần Học Viện, đương nhiên biết đó là cái gì.

Tứ Tượng Thánh Trụ!

Thiên Thanh Thạch - lão tổ Thiên Thần Học Viện chế tạo ra bốn cột Thánh Trụ đứng sừng sững ở trên quảng trường ngoại môn, cho thấy thần uy của Thiên Thần Học Viện.

Chỉ là theo hoàng thất Bắc Minh Đế Quốc suy sụp, hiện nay Thiên Thần Học Viện cũng mai một đi.

Tứ Tượng Thánh Trụ này đã mấy vạn năm chưa từng mở ra.

Nhưng quy định của học viện do bản thân lão tổ truyền xuống đã nói rõ ràng.

Một khi có người mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ, vậy tất cả mọi người trong Thiên Thần Học Viện đều phải tuân theo mệnh lệnh của người này!

Nhưng bây giờ, người đứng ở trước mặt hắn là Tần Trần mới mười sáu tuổi!

Đây không phải là đùa sao?

- Tứ Tượng Thánh Trụ phong ấn Tứ Tượng Kiếm Linh, đây là Bạch Hổ Cổn Linh!

Bàn tay Thiên Động Tiên run rẩy, người lảo đảo.

Lão tổ hiển linh sao?

- Đã ra vẻ ta đây còn muốn chạy sao? Ta thấy ngươi đang nằm mơ đi? Ngươi thật sự xem nơi này là Vân Lam Đế Quốc của ngươi sao?

Tần Trần vỗ tay, thản nhiên nói:

- Bạch Hổ Cổn, đập chết!

Ầm...

Lúc này, Thánh Trụ cực lớn trực tiếp hạ xuống, ầm ầm vang dội, mặt đất lún xuống

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên càng lúc càng khẽ, càng lúc yếu, cuối cùng biến mất.

Vào giờ phút này, Lam Vân Sam bị tiếng nổ làm cho giật mình tỉnh dậy, ánh mắt nhìn về phía nhị thúc bị cột đánh xuống, hắn hoàn toàn sốc, lại trợn mắt vừa chuẩn bị hôn mê, một giọng nói đã vang lên.

- Ngươi giả vờ chết sao? Ta không ngại làm cho ngươi chết thật sự!

Lời này vừa nói ra, cơ thể Lam Vân Sam run rẩy, lập tức đứng dậy nhìn Tần Trần, trong hai mắt làm gì còn chút cao ngạo nào, chỉ có khiếp sợ vô tận.

- Tần công tử!

Lam Vân Sam chắp tay nói:

- Tại hạ có mắt không nhìn được Thái Sơn, mong Tần công tử tha mạng!

Bịch một tiếng, Lam Vân Sam quỳ xuống.

- Chỉ là lần này tại hạ tới đây mang theo thánh chỉ của bệ hạ Vân Lam Đế Quốc, không thể không tuân theo, vẫn mong Tần công tử tha cho tại hạ khỏi chết!

- Thánh chỉ?

Tần Trần vẫy tay.

Diệp Tử Khanh bước lên, nhận lấy thánh chỉ trong tay Lam Vân Sam và giao cho Tần Trần.

Tần Trần chậm rãi nhìn lướt qua phía trên thánh chỉ, khóe miệng khẽ cong lên, từ đầu ngón tay có một tia đan hỏa bay lên, thánh chỉ này chậm rãi hóa thành tro tàn.

- Thì ra là thế...

Lúc này, Tần Trần tao nhã nói:

- Vân Lam Đế Quốc của ngươi chính là Lam Vân Thành trước kia, đúng không?

- Trải qua ngàn năm trở thành đế quốc lại suýt nữa bị diệt quốc, không ngờ lại thêm mấy vạn năm trôi qua, Lam Vân Thành của ngươi bây giờ đã trở thành một trong mười đại đế quốc!

- Ngươi là hậu nhân của Lam Thanh Thanh?

Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam lập tức ngây người, vội vàng nói:

- Đúng đúng đúng, tổ tiên nhà ta chính là Lam Thanh Thanh!

Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam lập tức thở hắt ra một hơi. Có phải ngày hôm nay mình không cần phải chết không?

Tần Trần xoay người nhìn Vân Sương Nhi, quan sát từ trên xuống dưới.

- Ta lại có thể không nhận ra...

Tần Trần lẩm bẩm rồi nói:

- Vậy là ngươi là hậu nhân của Vân Trung Phi?

Hai mắt Vân Sương Nhi mở to, nhìn Tần Trần, gật đầu với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tần Trần hình như biết rõ chuyện xưa của các đại đế quốc như lòng bàn tay?

Tần Trần lập tức mỉm cười.

Vân Trung Phi!

Lam Thanh Thanh!

Thật hay cho một đôi phu thê...

Một lúc sau, Tần Trần mới nói:

- Ngươi giết người của ta, ta vốn nên giết ngươi, nhưng ta tạm thời tha cho ngươi một mạng.

- Cho một mình ngươi cơ hội lập công chuộc tội!

- Mời công tử cứ nói, mời công tử cứ nói.

Lúc này, trán Lam Vân Sam đã lấm tấm mồ hôi, có cơ hội không chết thì quá tốt rồi. Hắn nhìn thấy tình trạng Lam Thiên Bá ,ất mạng, thật sự hoảng sợ.

Đây là cái quỷ gì vậy!

- Đơn giản thôi, thứ nhất, ai nói cho ngươi biết Vân Sương Nhi trở thành tỳ nữ của ta, ngươi dẫn ta đi tìm hắn.

- Thứ hai, sau khi tìm tới người kia, ngươi dẫn ta đi tìm Hoàng đế của các ngươi, đỡ phải cả ngày tới làm phiền ta!

Tần Trần hờ hững nói:

- Vân Sương Nhi là công chúa của hoàng đế các ngươi, không sai. Nhưng nàng đầu tiên là tỳ nữ của ta, sau đó mới là công chúa của các ngươi.

Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam chợt lộ vẻ kinh ngạc.

Đùa kiểu gì vậy?

Tìm người nói cho hắn biết chuyện này, đương nhiên đơn giản.

Nhưng tìm Hoàng đế bệ hạ à?

Vân Già Thiên - hoàng đế Vân Lam Đế Quốc hiện nay chính là kiêu hùng trong thế hệ, đây chính là tồn tại mạnh mẽ vượt qua Linh Phách cảnh, đạt đến Địa Võ cảnh nhất trọng.

Địa Võ cảnh nghĩa là gì?

Ở trong một đế quốc, Địa Võ cảnh chính là thần, chính là tồn tại không gì không làm được.

Tìm hắn, nói cho hắn biết nữ nhi của hắn đường đường là công chúa của một đế quốc, đầu tiên là tỳ nữ của Tần Trần, sau đó mới là công chúa?

Điều này quả thực chính là tự tìm đường chết!

- Thế nào? Ngươi không bằng lòng à?

- Bằng lòng, bằng lòng.

Lúc này, Lam Vân Sam hoàn toàn không do dự, nhưng sau đó lại ấp a ấp úng nói:

- Tần công tử, chuyện thứ nhất, ta có thể giúp ngài. Nhưng chuyện thứ hai... tuy Lam gia mạnh mẽ, nhưng có mạnh nữa cũng chỉ là một gia tộc trong đế quốc, vẫn bị bệ hạ khống chế.

- Ta lại không bảo ngươi nói!

Tần Trần chậm rãi nói, sau đó chắp hai tay sau lưng, xoay người bước vào trong phòng mình.

Đám người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.

- Chờ đã!

Bên trong cửa phòng đóng lại chậm rãi vang lên một giọng nói.

- Ngươi giết hai thuộc hạ của ta, ta tạm thời miễn tội chết, nhưng tội sống khó thoát. Ngày hôm nay, ta cho ngươi một cơ hội nhỏ để chuộc tội.

- Dù sao ngươi đã giết hai vị Linh tử, không quan tâm thế nào cũng phải giết hai Linh đồ nữa!

Lời nói vừa ra, hai bóng dáng đang len lén muốn rời đi lập tức đứng lại.

Hai người đó chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng.

- Tần Trần, ngươi đừng quá đáng!

Sở Phương quát:

- Thiên tử trở về, sẽ không thể tha cho ngươi...

- Tần Trần, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng.

Lúc này, gương mặt Tần Nhất Hàng cũng trắng bệch.

Chẳng qua vào giờ phút này, Tần Trần hiển nhiên lười để ý tới hai người.

Hai người hoàn toàn bối rối.

- Không thành vấn đề!

Lam Vân Sam không muốn chết, hai tay giơ lên phía trước, hai thanh đoản kiếm lập tức xuất hiện. Hắn nhìn chằm chằm vào hai người đó, sát khí dâng lên.

Bên ngoài phòng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.

Tần Trần lại ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt im lặng suy nghĩ.

- Lam Thanh Thanh... Vân Trung Phi... Đúng là đã quá lâu, ta suýt nữa quên mất hai vợ chồng bọn họ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)