- Biết câm miệng có nghĩa là gì không?
Lam Vân Sam bị Tần Trần tát một phát, nhìn đôi mắt thâm thúy kia, hắn chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, lập tức im lặng, nhưng nước mắt lại muốn rơi xuống.
Thằng nhóc trước mắt này căn bản bất kể hậu quả, không biết trời cao đất rộng, lại dám đối xử với hắn như vậy.
Đợi nhị thúc cứu được hắn xong, thằng nhóc này… nhất định phải chết.
- Dừng tay!
Nam tử cao lớn vừa xuất hiện lại trầm giọng quát, vẻ mặt thâm trầm.
- Bào đệ của tộc trưởng Lam gia Lam Thiên Bá!
Lão què nhìn thấy người này, mỉm cười, khom lưng nhặt lên bên cạnh quải trượng.
- Ngươi là...
Lam Thiên Bá nhìn lão què với ánh mắt nghi ngờ và ngạc nhiên, nhưng không bao lâu đã trợn trừng mắt.
- Thiên Động Tiên, ngươi không chết!
Thiên Động Tiên!
Lời này vừa nói ra, hai người Tần Sơn và Hứa Thông Thiên ở đây lập tức tái mặt.
Thiên Động Tiên!
Tất cả học viện, còn có ai xứng với tiếng xưng hô này?
Viện trưởng tiền nhiệm của Thiên Thần Học Viện chính là Thiên Động Tiên.
Nhưng không phải đã xác nhận viện trưởng tiền nhiệm chết bất đắc kỳ tử sao?
Lúc này, Hứa Thông Thiên nhìn chằm chằm vào lão què.
Năm đó, có thể nói Thiên Động Tiên là thần thái sáng láng, phong nhã tài hoa, hắn thật sự không có cách nào liên hệ với lão què thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch bây giờ...
Tần Sơn vào Thiên Thần Học Viện đã lâu, rõ ràng biết nhiều hơn.
- Ha ha... Thiên Động Tiên, không ngờ ngươi không chết, theo ta thấy, thực lực của ngươi xem như không tệ?
Lam Thiên Bá cười ha ha nói:
- Ngươi kéo dài hơi tàn giả chết, vì sợ đại ca của ta lại tới gây sự với ngươi sao?
Lão què nghe hắn nói vậy, vẫn không nói gì, vẻ mặt hơi cô đơn.
- Xem cách ăn mặc của ngươi đi!
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
Tần Trần chỉ vào lão què, có chút trách cứ:
- Đánh luôn đi. Ngươi xem như là người đánh xe của ta, trang phục bẩn thỉu, tóc lộn xộn, chân cũng không què còn chống gậy, chơi trò thâm trầm gì chứ?
- Lão què, ta bảo ngươi đánh xe cho ta, ngươi cũng phải chú ý tới trang phục của mình chứ? Ngươi không thể khiến cho ta mất mặt được, hiểu chưa?
- Công tử dạy phải, lão phu trở về thay trang phục!
Tần Trần gật đầu, nói:
- Vậy còn tạm được.
- Thằng nhóc!
Nhìn thấy Tần Trần lại có thể trực tiếp bỏ qua cường giả Linh Phách cảnh là mình, Lam Thiên Bá lập tức bực bội nói:
- Ngươi thả cháu ta ra, bằng không, đừng nói là Thiên Thần Học Viện, cho dù là cả Bắc Minh Đế Quốc cũng không che chở được cho ngươi đâu.
Lúc này, Tần Trần chậm rãi quan sát Lam Thiên Bá.
- Lão già, ta khuyên ngươi cút đi ngay bây giờ còn có thể nhặt được một mạng, tiện thể trở lại nói cho Hoàng đế của các ngươi biết, Vân Sương Nhi tự nguyện trở thành tỳ nữ của ta, sau này nàng sẽ theo ta, các ngươi tốt nhất đừng tới gây sự!
- Còn nữa, trong mắt ta, đừng nói ngươi là người của Lam gia, cho dù cả Vân Lam Đế Quốc cũng chẳng là gì.
- Không biết chừng mực, ta không ngại thay đổi triều đại cho Vân Lam Đế Quốc các ngươi.
Điên cuồng!
Điên cuồng đến không có giới hạn nữa!
Mấy người ở đây đều hít sâu một hơi.
Sự điên cuồng của Tần Trần không phải là nhe răng nhếch miệng la to, mà mỗi câu nói nhìn như rất có đạo lý, nhìn như rất bình tĩnh nói ra, lại luôn tiết lộ cảm giác ở trong mắt ta, thiên hạ to lớn chẳng qua chỉ là bụi bặm.
Lời này vừa nói ra, mặt Lam Thiên Bá hoàn toàn vàng.
Không phải hắn bị dọa cho vàng mặt, mà là tức tới vàng mặt!
Đây chỉ là Bắc Minh Đế Quốc, cũng là quốc gia lót đáy trong các đế quốc, chỉ một Thiên Thần Học Viện lại tính là gì chứ?
Một đệ tử nhỏ vô danh lại dám không kiêng nể gì như vậy, ở chỗ này mở miệng nói ra những lời ngông cuồng.
Dùng bốn chữ ếch ngồi đáy giếng để hình dung về Tần Trần, lại vô cùng thích hợp!
- Ngươi muốn chết, ta giúp ngươi được toại nguyện!
Lam Thiên Bá phát hiện mình không thể nói chuyện với Tần Trần được nữa, bằng không sẽ bị tức chết.
- Lam Thiên Bá, năm đó Lam Thiên Hùng đại ca ngươi phế bỏ tu vi của ta, hôm nay, ta lại lấy đạo của người trả lại cho người!
- Ngươi à? Ngươi xứng sao?
Lam Thiên Bá trực tiếp bước tới, khí tức hùng hậu đã hoàn toàn phát ra.
Linh Phách cảnh! Cửu trọng!
Cảnh giới Linh Phách cảnh cửu trọng, đây đã là tu vi mạnh nhất trong đế quốc.
Người trước mắt này khủng khiếp đến mức như vậy sao?
- Tần Trần, ngươi mau thả ta đi, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Lúc này, Lam Vân Sam cười nhạo nói.
Nhị thúc của hắn chính là cường giả Linh Phách cảnh cửu trọng, đừng nói là Thiên Động Tiên trước mặt, cho dù là cả Bắc Minh Đế Quốc cũng không có người nào có thể chống lại được.
- Nói nhảm quá nhiều, Tử Khanh, cắt lưỡi của hắn!
- Vâng!
- Tần Trần, ngươi dám!
Lam Vân Sam gầm lên:
- Ta là con cháu Lam gia.
- Thôi!
Lúc này, Tần Trần đột nhiên khoát tay áo, chỉ là Lam Vân Sam còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Tần Trần lại nói:
- Giết luôn đi!
Lam Vân Sam trợn trắng mắt, nhất thời bị dọa cho hoàn toàn ngất đi.
Ầm...
Lúc này, Lam Thiên Bá cùng Thiên Động Tiên đã bắt đầu giao đấu, khí tức hùng hồn khuếch tán ra.
- Linh Phách cảnh cửu trọng!
Nhìn thấy thực lực do Thiên Động Tiên thể hiện ra, gương mặt Lam Thiên Bá lập tức trắng bệch.
- Sao có thể...
- Sao lại không thể chứ?
Thiên Động Tiên quát:
- Năm đó, nếu không phải đại ca ngươi thâm hiểm giả dối, Thiên Động Tiên ta đã sớm đạt tới Địa Võ cảnh.
- Hôm nay, Thiên Động Tiên ta đòi lại một phần của món nợ trước!
Ầm ầm ầm...
Hai người giao đấu, tu vi Linh Phách cảnh đỉnh phong hoàn toàn được thể hiện ra, đơn giản là khủng khiếp.
Đám người còn lại vội vàng lùi lại.
Linh Phách cảnh cửu trọng giao chiến, bọn họ làm sao có thể đối mặt được?
Hai người vốn đều là Linh Phách cảnh cửu trọng, lẽ ra nên mạnh ngang nhau.
Nhưng lúc này, đám người nhìn qua, lại có thể phát hiện thấy rõ ràng thực lực của Thiên Động Tiên thể hiện ra có phần cao hơn, đang không ngừng nghiền ép Lam Thiên Bá.
Mà giờ phút này, Lam Thiên Bá làm sao không cảm giác được điểm này.
Thực lực của Thiên Động Tiên càng đánh, càng tấn công lại càng bá đạo mạnh mẽ.
- Võ giả Tinh mệnh, Tinh môn của ngươi lại được mở ra!
Lam Thiên Bá lập tức hiểu ra, trầm giọng quát.
- Bây giờ ngươi mới biết, muộn rồi!
Thiên Động Tiên trực tiếp đánh ra một chưởng, linh khí dồi dào ngưng tụ thành trảo, trực tiếp chụp lấy Lam Thiên Bá.
Ầm...
Một đòn đánh xuống, Lam Thiên Bá trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Lam Vân Sam vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong chớp mắt đã lại hôn mê.
Thực lực của nhị thúc là Linh Phách cảnh cửu trọng, làm sao có thể... thua được?
Sao có thể như vậy được?
Trong Bắc Minh Đế Quốc che giấu một cường giả như vậy từ bao giờ?
- Thiên Động Tiên, ngươi không chết, vậy Thiên Thần Học Viện lại chuẩn bị diệt vong đi!
Lam Thiên Bá trầm giọng quát:
- Hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, nếu cháu ta xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ta chỉ hỏi một mình ngươi.
Lam Thiên Bá vừa dứt lời đã trực tiếp phi thân lên. Lúc này, con hùng ưng giang cánh, bay lên không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thiên Động Tiên đứng tại chỗ, cũng không đuổi theo.
- Con linh thú tứ giai này ở trên không trung cực khó đối phó!
Thiên Động Tiên trầm giọng nói:
- Ta không nắm chắc!
Nghe được lời này, hai mắt Tần Trần đang híp lại bỗng nhiên mở ra.
- Chạy trốn còn nói khí thế như thế, ra vẻ ta đây còn muốn chạy à?
Tần Trần vung bàn tay ra, trong giây lát quát:
- Ở lại đây đi!