Thần Đạo Đế Tôn

Chương 203: Đầy tớ nhỏ đâu dám

Chương Trước Chương Tiếp

- Dạ!

Lúc này, Hứa Thông Thiên suy nghĩ trong giây lát lại gật đầu.

Hắn thật sự sợ Tần Trần.

Nếu lúc này Tần Trần lại hô một câu kiếm tới, vậy tuyệt đối sẽ gây chấn động cho cả học viện.

Viện trưởng đã căn dặn hắn phải nghe theo mệnh lệnh của Tần Trần, nếu vậy, giết thì giết, chọc thủng trời vẫn có Tần Trần bảo bọc.

Hứa Thông Thiên chậm rãi bước tới, sát khí tràn ngập ra.

- Hừ!

Lúc này, Lam Vân Sam cũng không sợ, hừ một tiếng, trực tiếp bước tới, hai thanh đoản kiếm trong tay đều hóa thành từng bóng tàn, trực tiếp xông ra.

Keng...

Hai tay Hứa Thông Thiên nắm lại thành quyền, trực tiếp tập trung linh khí bao bọc phía trên nắm đấm, hai tay đánh tới.

Tiếng bước chân bịch bịch bịch vang lên, gương mặt Lam Vân Sam lập tức trắng bệch, lùi lại mấy bước.

- Linh Luân cảnh thất trọng, không trách được ngươi lại cao ngạo như vậy!

Hứa Thông Thiên lạnh lùng nói.

- Đáng chết!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Lam Vân Sam lại tức giận.

- Khảm thúc, Trình thúc, giết người này cho ta!

Lam Vân Sam tức giận, quát khẽ một tiếng.

Cho dù người trước mắt là trưởng lão của Thiên Thần Học Viện, tu vi Linh Phách cảnh dám ra tay với hắn như thế, cũng phải chết!

- Vâng, công tử!

- Vâng, công tử!

Hai bóng người lập tức từ trên cao hạ xuống đất.

Hai khí phách mạnh mẽ lập tức phóng ra.

Linh Phách cảnh tam trọng!

Hai người vừa xuất hiện đều là cường giả Linh Phách cảnh tam trọng.

Trên cả Cửu U đại lục, ngoại trừ bốn đại tông môn, có thể nói tu vi Linh Phách cảnh là trình độ cao nhất.

Lam Vân Sam lại có thể dẫn theo hai vị cường giả Linh Phách cảnh tam trọng đi theo bảo vệ.

Lam Khảm!

Lam Trình!

Hứa Thông Thiên nhìn thấy hai người kia, lập tức quát:

- Lam Khảm, Lam Trình, các ngươi không kiêng nể gì như vậy, không sợ viện trưởng Thiên Thần Học Viện ta tức giận sao?

- Tức giận à?

Nam tử trung niên mặc áo bào màu xám trông béo mập cười nhạo:

- Hứa Thông Thiên, ta thấy ngươi không biết trời cao đất rộng, làm trưởng lão ở Thiên Thần Học Viện lâu quá, lại thật sự cho rằng Thiên Thần Học Viện là lớn nhất đúng không?

- Ở trong mắt Lam gia ở Vân Lam Đế Quốc ta, Thiên Thần Học Viện ngươi tính là gì chứ?

Một gã nam tử trung niên gầy lùn khác cũng lạnh lùng nói:

- Chỉ là một thiếu niên dám thu nhận công chúa Vân Lam Đế quốc làm tỳ nữ, hôm nay chúng ta đến đây không hỏi tội Bắc Minh Đế Quốc, không hỏi tội Thiên Thần Học Viện các ngươi, đã là đại ân đại đức!

- Hôm nay, người này chắc chắn phải chết, gia tộc của hắn cũng sẽ bị liên luỵ chín tộc, bị xử trí theo pháp luật của Vân Lam Đế Quốc ta!

Tiêu rồi!

Lời này vừa nói ra, trong lòng Hứa Thông Thiên thấy ớn lạnh.

Hắn không phải lo lắng cho an nguy của Tần Trần, mà biết hai người này kiêu ngạo nói ra những lời như vậy, sẽ hoàn toàn tiêu đời.

- Liên lụy chín tộc?

Lúc này, hai mắt Tần Trần phát ra sát khí.

- Ta ngược lại muốn xem thử, hôm nay các ngươi sẽ liên luỵ chín tộc Tần Trần ta thế nào.

Vừa dứt lời, ánh mắt Tần Trần lóe lên, trầm giọng quát:

- Lão què, phế bỏ linh phách của hai người này, sau đó giết chết cho ta.

Lão què?

Tần Trần vừa nói ra lời này, Hứa Thông Thiên lại buồn bực.

Lão què? Ai vậy? Chẳng lẽ là lão què trông coi khu ba mươi sáu trước đây?

Cạch cạch...

Tiếng gậy gỗ gõ xuống mặt đất vang lên, lúc này một bóng người chậm rãi bước đến.

Hắn đi cà nhắc, thoạt nhìn rất kỳ quái, lạ thường.

- Ta ngất... Thật sự là hắn...

Trong lòng Hứa Thông Thiên không nhịn được thầm mắng một câu.

Lão què này trông coi khu ba mươi sáu hẳn đã mười năm? Nhưng đó chỉ là một người què, Tần Trần gọi hắn qua làm gì?

Khôi hài!

- Nhóc con, lão già ta là người đánh xe của ngươi, không có khả năng là thủ hạ của ngươi!

Lúc này, lão què cười híp mắt nói.

- Đâu ra lắm lời vô nghĩa như vậy.

Tần Trần bực bội nói:

- Nếu mạng nhỏ của ta cũng sắp bị người ta giết, ta chết, ngươi đánh xe cho ai?

- Thằng nhóc ngươi...

Lão què lắc đầu cười gượng, đi về phía hai người Lam Trình và Lam Khảm.

- Linh Phách cảnh tam trọng... Người của Lam gia còn là lớn lối bá đạo như vậy!

- Lão già đáng chết, cút sang một bên, ở đây không có chuyện của ngươi!

Lam Vân Sam bực bội nói:

- Hôm nay, Tần Trần chắc chắn phải chết!

Vù...

Lam Vân Sam vừa dứt lời, hai người Lam Khảm, Lam Trình căn bản không quan tâm tới lão què, trực tiếp xông về phía Tần Trần.

Ầm...

Vào lúc này, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.

Hai người Lam Khảm và Lam Trình lập tức dừng lại.

Một bóng người có phần già nua đứng phía trước, hai tay đẩy ra, cứng rắn chống lại hai người.

- Công tử mà lão phu phục vụ có tính cách kỳ lạ, các ngươi tốt nhất đừng chọc vào!

Lão què chậm rãi nói:

- Người Lam gia quá mức kiêu ngạo, sớm hay muộn cũng sẽ đẩy Vân Lam Đế Quốc về phía vực sâu.

- Lão già đáng chết, cút ngay!

Lam Khảm phẫn nộ hét lên một tiếng, dáng vẻ cuồng bạo ngang ngược, kình khí trên tay lập tức tăng vọt ra, ngọn lửa cuồng bạo lập tức khuếch tán ra, lại tấn công.

Nhưng... căn bản không có tác dụng!

Hai tay lão què chậm rãi chém ra, hai người căn bản không có cách nào tiến thêm một bước.

- Giết!

Lúc này, Tần Trần thản nhiên nói:

- Ở trước mặt bản công tử, mỗi người còn vểnh mũi lên trời, không giết các ngươi, các ngươi còn thật sự tưởng bản công tử là tượng đất à?

- Được rồi!

Lão què mỉm cười, bàn tay nắm chặt.

Rắc rắc...

- A...

Vào lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, hai người Lam Khảm và Lam Trình há miệng thở hổn hển từng hơi.

Cảm giác đau đớn đang lan tràn ra khắp xương tủy.

Lão què trước mắt này quá khủng khiếp, thực lực rõ ràng là thâm sâu khó lường!

- Tần Trần, ngươi phải cẩn thận đấy!

Lúc này, Lam Vân Sam nổi giận mắng:

- Ta là người thừa kế Lam gia ở Vân Lam Đế Quốc, đại biểu cho Vân Lam Đế Quốc tới đây, ngươi dám...

- Bắt hắn câm miệng cho ta!

Lúc này, Tần Trần hừ một tiếng.

Hiện nay, Hứa Thông Thiên tất nhiên là cảnh giới Linh Phách cảnh nhị trọng, nghe được lời này lại không do dự nữa.

Hắn trực tiếp bước tới, bóng dáng lóe lên, đã xuất hiện ở sau lưng Lam Vân Sam, một tay trực tiệp tát qua.

Vút...

Hàm răng Lam Vân Sam vỡ nát phun ra, liên tục xoay mấy vòng, cuối cùng mới mơ mơ màng màng dừng lại, bị Hứa Thông Thiên nắm trong tay.

- Thôi thôi, điên thì điên!

Hứa Thông Thiên lẩm bẩm, nắm chặt lấy Lam Vân Sam.

Ầm ầm...

Mà giờ phút này, hai người Lam Khảm và Lam Trình bên kia đã sớm ngã xuống đất tắt thở.

Cảnh tượng như vậy khiến cho mấy người Vân Sương Nhi, Diệp Tử Khanh đều thất thần.

Bọn họ biết chuyện lão què được Tần Trần chữa trị.

Nhưng bọn họ không biết, thực lực của lão què lại mạnh mẽ đến mức này.

Điều này thật sự khiến cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

- Ta nói rồi, sáng sớm líu ríu, phá sự yên tĩnh của người ta, vốn đã đáng chết.

Tần Trần lại nói:

- Càng không nói đến ngươi còn giết người của ta, vậy lại càng không thể khó tránh khỏi tội chết.

- Hứa Thông Thiên, giết, ném ra ngoài!

- Vâng!

Lúc này, Hứa Thông Thiên xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, chủ nhân này của mình là kẻ không sợ trời không sợ đất.

Dù sao trời sập xuống vẫn có Tần Trần chống đỡ, hắn không quan tâm nhiều như vậy.

- Thằng nhãi, ngươi dám!

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, Phi Ưng trên không trung lao xuống đất, tấn công về phía Hứa Thông Thiên.

- Đáng chết!

Lúc này, Hứa Thông Thiên nắm lấy Lam Vân Sam, lập tức lui về phía sau.

Con Phi Ưng đáp xuống đất, xuất hiện một bóng người mặc áo bào màu lam đứng vững trên mặt đất.

Hắn lưng hùm vai gấu, râu quai nón, đôi mắt hổ tức giận trợn trừng, nhìn đám người.

- Nhị thúc, cứu ta!

Lam Vân Sam vừa nói vừa khóc:

- Người này… muốn giết ta!

Bốp...

Chỉ là Lam Vân Sam vừa nói được một câu, Tần Trần đã tát qua.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)