Thần Đạo Đế Tôn

Chương 200: Lam vân sam của lam gia

Chương Trước Chương Tiếp

- Thế nào? Không muốn à?

Tần Trần chắp hai tay sau lưng, cười nhạt nói:

- Nếu ngươi cảm giác bị thiệt, có thể đi ngay bây giờ.

Lời này vừa nói ra, Lãng Hiên thoáng ngây người.

Chỉ có điều Tần Trần cảm thấy người thiệt là hắn.

Nếu không phải bây giờ hắn cần tinh thạch để giúp đỡ Thiên Động Tiên mở lại Tinh môn, hắn căn bản lười để ý tới Lãng Hiên.

Người này ngược lại còn không cảm kích.

Lúc hắn là Cửu U Đại Đế, thiên hạ này có không biết bao nhiêu người muốn gặp hắn một lần cũng khó.

Tuy thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, nhưng hắn vẫn là hắn, trong lòng vẫn còn cao ngạo.

- Được!

Lúc này, Lãng Hiên hung hăng gật đầu.

Bất kể thế nào, đây là cách duy nhất để tiếp cận với vị cao nhân phía sau Tần Trần.

Nếu có thể bái vị cao nhân kia làm sư phụ, cho dù là một khối Thiên Lang Tinh Thạch cũng đáng giá.

Thấy Lang Hiên gật đầu, Tần Trần nhận lấy tinh thạch và xoay người bước vào trong phòng.

- Lần này, ngươi được lợi lớn rồi!

Lúc này, Diệp Tử Khanh lạnh lùng nói.

Vân Sương Nhi cũng cười nói:

- Xem ra Lãng Hiên thái tử rất giỏi làm việc, chỉ sợ cả đời ngươi cũng không tiêu hóa hết một canh giờ này!

Nghe thấy hai nàng nói vậy, trong lòng Lãng Hiên càng kinh ngạc hơn.

Lẽ nào... cao nhân phía sau Tần Trần đang ở trong phòng?

Lãng Hiên mỉm cười, nhìn về phía Vân Sương Nhi nói:

- Sương Nhi công chúa, Vân Lam Đế Quốc là một trong mười đế quốc hàng đầu trong hơn một nghìn đế quốc, thân là một trong mười công chúa của đại đế quốc, ngươi ẩn thân ở đây khiến ta thật sự rất kinh ngạc đấy.

- Nhưng hôm nay gặp mặt, ta có một chuyện phải nhắc nhở ngươi.

- Chuyện gì?

Vân Sương Nhi không ngờ được Lãng Hiên lại nhận ra mình.

- Nếu Sương Nhi công chúa đính hôn với Dương Khải Nguyên thái tử Linh Ương Thượng Quốc, ta nghĩ bất kể là vì an nguy của đế quốc hay thể diện của Linh Ương Thượng Quốc, ngươi đều phải ở trong Vân Lam Đế Quốc mới đúng.

- Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.

Lãng Hiên nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của Vân Sương Nhi, lại cười nói:

- Sương Nhi công chúa đừng hiểu lầm, ta không có ác ý. Nhưng có vài người lại không chắc đâu.

Lời này vừa nói ra, trong mắt Vân Sương Nhi thoát lộ ra chút lo lắng.

Lúc đầu đáp ứng làm tỳ nữ của Tần Trần, nàng đã lo lắng, chỉ sợ phụ hoàng, cùng với Dương Khải Nguyên – thái tử Linh Ương Thượng Quốc biết được chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua.

Hôm nay, Lãng Hiên vừa nói vậy, càng khiến cho người ta lo lắng hơn.

Lãng Hiên chậm rãi bước vào trong phòng.

Mấy người Lục Huyền đều tản ra, bắt đầu tu luyện.

- Ta nghĩ, ngươi nên biết phải làm sao.

Lúc này, Diệp Tử Khanh nhìn về phía Vân Sương Nhi nói:

- Nếu bây giờ ngươi rời đi, dựa theo tính tình của hắn, sợ rằng... sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

- Nhưng...

Vân Sương Nhi thở dài, nói:

- Nhưng nếu ta vẫn cứ ở đây, đến lúc đó, chỉ sợ phụ hoàng bằng lòng hủy bỏ hôn ước của ta, Linh Ương Thượng Quốc không chịu mất mặt, cũng sẽ ra tay với Vân Lam Đế Quốc ta.

- Tuy nói Vân Lam Đế Quốc chính là một trong mười mười đại đế quốc đứng đầu, nhưng...

- Vậy ta lại càng phải nhắc nhở ngươi!

Diệp Tử Khanh nghiêm túc nói:

- Tần Trần là người không cho phép xuất hiện sự phản bội.

Diệp Tử Khanh vừa dứt lời đã thong thả rời đi. Lúc này, Vân Sương Nhi đứng ở đó thất thần rất lâu, không rõ đang suy nghĩ gì.

Một canh giờ nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Khi Lãng Hiên bước ra khỏi phòng của Tần Trần, lưng không còn thẳng tắp như lúc trước mà đã gần như gập xuống chín mươi độ.

- Tần đại sư, tiểu nhân xin cáo lui!

Lãng Hiên chắp tay nói:

- Tiểu nhân đã mạo muội quấy rầy Tần đại sư một canh giờ rồi.

Lãng Hiên không ngừng lùi lại, không ngừng nói, thái độ thành khẩn.

Mấy người Diệp Tử Khanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều cảm giác đương nhiên.

Bọn họ ở bên cạnh Tần Trần lâu, dù có chuyện gì kỳ quái xảy ra cũng không còn kinh ngạc nữa.

Chỉ có điều Lãng Hiên vốn định rời đi lại đột nhiên quay lại khẽ nói gì đó, lúc này mới rời đi hẳn.

Hai người Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi thong thả bước đến, một người như bông sen băng, một người như bông sen hè đứng ở hai bên của Tần Trần.

- Lúc cuối, hắn đã nói gì với công tử vậy?

- À, không có gì. Hắn chỉ bảo ta cẩn thận đề phòng Xích Như Hỏa của Xích Nhật Đế Quốc giở ám chiêu, khiến người của Linh Ương Thượng Quốc tới đối phó với ta!

- Linh Ương Thượng Quốc...

Gương mặt Vân Sương Nhi chợt trắng bệch, nói:

- Ta đã mang tới rắc rối cho công tử.

- Không tính là rắc rối gì.

Tần Trần phất tay nói:

- Ta thu nhận tỳ nữ thì liên quan gì tới bọn họ? Nếu bọn họ chướng mắt ta, cứ tới là được rồi.

Lời này vừa nói ra, Diệp Tử Khanh gật đầu. Vân Sương Nhi vẫn vô cùng lo lắng.

Tần Trần không hiểu, Linh Ương Thượng Quốc chính là thượng quốc.

Từ xưa tới nay, cương quốc, thượng quốc, đế quốc và nước phân chia rất rõ ràng.

Thứ nhất nhìn vào thực lực quân chính.

Thứ hai chính là nhìn cường giả đứng đầu.

Linh Ương Thượng Quốc mạnh mẽ, có người nói bên trong triều đình có cường giả vượt qua Linh Phách cảnh.

Hơn nữa, thực lực chỉnh thể về mặt quân đội hoàn toàn hơn hẳn đế quốc.

Tuy Vân Lam Đế Quốc của nàng tuy là một trong mười đại đế quốc hàng đầu, nhưng trên thực tế, ở trong mắt Linh Ương Thượng Quốc cũng không tính là gì cả.

Mấy ngày tiếp theo, mọi người đều tập trung tu hành, thảo luận nghiên cứu với nhau.

Lại qua hơn mười ngày, trên không trung của Thiên Thần Học Viện đột nhiên xuất hiện từng cái bóng cực lớn.

Khí thế dồi dào, gió mạnh nổi lên cuồn cuộn đầy uy vũ đã thể hiện rõ ràng.

Từng bóng dáng giống như chim ưng lại lớn hơn chim ưng gấp mấy lần.

Hai cánh mở ra quạt cho gió thổi mạnh, lần lượt thổi sập kiến trúc của học viện bên dưới.

- Trời ơi, đó là linh thú tứ giai - Tử Thương Linh Ưng!

- Linh thú tứ giai có trình độ ngang với cường giả Linh Phách cảnh.

- Ai vậy? Không ngờ lại có thể điều khiển linh thú tứ giai làm tọa kỵ?

- Bọn họ đi tới Thiên Thần Học Viện chúng ta còn cao ngạo như vậy, chẳng lẽ không muốn sống nữa?

Từng đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc và phẫn nộ.

Vù...

Một tiếng xé gió vang lên, một bóng người từ trên lưng Phi Ưng hạ xuống đất.

Người này mặc trường sam màu ánh bạc, khí độ bất phàm, đôi bàn tay nhỏ nhắn thoạt nhìn giống như Dương Chi Ngọc, đây là một nam tử rất tuấn tú.

Nam tử hạ xuống đất lại vung bàn tay lên, một linh khí cuốn ra, trực tiếp chộp lấy một người.

- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm gì vậy?

Vị đệ tử Linh đồ này có thực lực Linh Đài cảnh nhất trọng, bị người thanh niên dùng tay nhấc lên, căn bản không có khả năng phản kháng.

- Chẳng phải Thiên Thần Học Viện các ngươi có một đệ tử tên là Tần Trần sao? Ở đâu?

Người thanh niên lạnh lùng nói.

- Nhiều người tên là Tần Trần như vậy, ta làm sao biết ngươi hỏi người nào chứ?

Đệ tử kia nói nhỏ:

- Nhưng gần đây có một Tần Trần tương đối nổi danh, sống ở trong ký túc xá của khu ba mươi sáu!

- Ngươi dẫn ta đi tới đó!

Người thanh niên lạnh lùng nói.

- Vị huynh đài này!

Đúng vào lúc này, một tiếng cười nhạt chậm rãi vang lên.

Hai bóng người thong thả bước đến.

Đó chính là hai người Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử Đảng.

- Các ngươi là ai?

Nhìn hai người, người thanh niên vẫn lạnh lùng như trước.

- Tại hạ là Sở Phương, đệ tử Linh đồ của Thiên Thần Học Viện.

Sở Phương chắp tay cười nói:

- Huynh đài tìm Tần Trần, tại hạ có thể dẫn đường.

Lời này vừa nói ra, người thanh niên kia trực tiếp ném đệ tử trong tay ra, nhìn hai người, bực bội nói:

- Dẫn đường!

Ba người đi ở trong Thiên Thần Học Viện, phía trên còn có con chim ưng chậm rãi bay theo.

- Không biết vị huynh đài xưng hô thế nào?

Sở Phương thận trọng nói.

- Lam Vân Sam của Lam gia ở Vân Lam Đế Quốc!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)