Hắn rất thích rèn linh khí, cho nên từ nhỏ đã đi theo con đường nghiên cứu luyện khí này.
Hiện nay, hắn là một vị Linh Khí Sư nhị phẩm, hắn rất tự tin vào kỹ thuật rèn và trình độ đúc văn của mình, ở trong Linh Khí Sư nhị phẩm tuyệt đối thuộc về đỉnh phong!
Nhưng bây giờ, hắn lại chậm hơn so với Tần Trần một nhịp!
- Cũng may không khiến cho người ta phải chờ đợi quá lâu!
Tần Trần mỉm cười, nói:
- Nếu đã vậy, tiếp theo lại dựa theo yêu cầu, so về mức độ cứng rắn của kiếm!
- Ừ!
Lúc này, Lãng Hiên khẽ gật đầu.
Một kiếm văn đột nhiên bay lên.
Ánh kiếm lập tức xuất hiện, ánh sáng chậm rãi phát ra.
Hai người đều bước tới.
Trong chớp mắt, hai người cầm trường kiếm trong tay lập tức va chạm vào nhau.
Keng...
Một tiếng động chói tai lập tức vang lên, tất cả mọi người đều cảm giác được đài luận võ cũng rung lên.
Sau khi hai kiếm va chạm, hai người lại lui về phía sau.
Lãng Hiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Ta thua rồi!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều ồ lên.
Thua à?
Sao Lãng Hiên có thể thua được?
Mọi người không nhìn thấy hai thanh kiếm có chỗ nào kỳ lạ!
- Thái tử điện hạ!
Thiên Lang tướng quân đứng bật dậy, vội vàng nói:
- Ngài không thua!
Tần Trần nghe được lời này, lại nhìn Thiên Lang tướng quân giống như nhìn một kẻ ngốc.
Lãng Hiên lắc đầu nói:
- Ta thua rồi. Sau khi đấu một kiếm, khí văn trong thanh kiếm của ta đã hoàn toàn bị phá hủy.
- Nếu không phải nhờ sử dụng nguyên liệu thượng đẳng, bây giờ thanh trường kiếm này đã nát.
- Dù vậy, lúc này thanh kiếm này đã trở thành một thanh kiếm kim loại bình thường mà thôi!
Nghe được lời này, Tần Trần lại lắc đầu.
Tần Trần chậm rãi bước tới trước mặt Lãng Hiên, cười nói:
- Chúng ta sử dụng nguyên liệu giống nhau, yêu cầu luyện kiếm có độ cứng mạnh nhất, khí văn trong kiếm của ngươi chỉ theo đuổi độ cứng rắn, không thua mới là lạ.
- Hơn nữa...
Lúc này, Tần Trần khẽ búng tay, trường kiếm trong tay Lãng Hiên đột nhiên phát ra tiếng rắc rắc rồi vỡ vụn.
- Chuyện này...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người nhất thời kinh ngạc.
- Không chỉ có khí văn của trường kiếm trong tay ngươi bị phá hỏng.
Tần Trần vừa dứt lời, lại giơ tay ra nói:
- Thiên Lang Tinh Thạch… giao ra!
Vào lúc này, Lãng Hiên hoàn toàn đờ đẫn.
Hắn so tài khí thuật với Tần Trần, lấy độ cứng rắn của thanh kiếm để cân nhắc quyết định thắng thua.
Nhưng trong đầu hắn chỉ suy nghĩ nâng cao độ cứng của thanh trường kiếm trên diện rộng.
Nhưng vì sao đấu một kiếm, hai người căn bản hoàn toàn không sử dụng linh khí, chỉ đơn thuần kiếm gõ vào kiếm, không chỉ khí văn trong kiếm của hắn bị hủy, ngay cả nguyên liệu rèn trường kiếm cũng bị lần lượt tổn hại.
Đây căn bản là điều không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có một điều duy nhất có thể chứng minh.
Khí thuật của Tần Trần vượt qua hắn quá nhiều.
- Tại hạ tiếp nhận giáo huấn!
Lãng Hiên chắp tay nói.
Tuy hắn là thái tử của Thiên Lang Đế Quốc, nhưng không có hứng thú đối với chuyện tranh quyền đoạt thế.
Hắn càng để tâm tới phương diện luyện khí hơn.
Hôm nay, hắn so tài cùng Tần Trần mới chính thức hiểu được cái gì mới thật sự là khí thuật!
Tần Trần nhận lấy Thiên Lang Tinh Thạch, xoa tay lên đó và khẽ cười.
Võ giả Tinh môn còn được gọi là võ giả Tinh mệnh, chính là tu hành giả được ông trời ưu ái.
Thậm chí ở trên trình độ nhất định, võ giả Tinh mệnh còn có lợi hơn võ giả có thể chất đặc biệt.
Dù sao, võ giả Tinh mệnh có thể thu được lực lượng ngôi sao trong thiên địa để tu luyện, còn có thể thu được linh quyết ngôi sao.
Đây là ông trời ban cho, ai cũng không thể cầu được.
- Thấy ngươi vẫn tính là thức thời, ta nói cho ngươi biết hai câu.
Tần Trần ngắm nhìn Thiên Lang Tinh Thạch, cười nói:
- Đạo luyện khí thật ra cũng là luyện người, không giống với Linh Đan Sư, Linh Khí Sư cần phần nhiều chính là tâm cảnh.
- Ngươi chế tạo khí văn thật ra không tệ, nhưng tâm cảnh của bản thân ngươi bình thản, lại kém hơn quá nhiều.
Tần Trần vừa dứt lời, cầm Thiên Lang Tinh Thạch và Lưu Ly Toái Kim trong tay, nhìn về phía Minh Ung Hoàng Đế. Hắn cũng không nói nhiều, xoay người dẫn theo Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi rời đi.
- Minh Ung Hoàng Đế, không ngờ quý quốc có nhân tài như vậy, một mình tinh thông cả kiếm thuật, trận thuật, khí thuật, đan thuật, đúng là khiến cho người ta phải thán phục.
Giọng nói của Huyền Sư của Huyền Dương Đế Quốc có phần không phục, nói:
- Ngươi sớm không lấy ra, bây giờ ngược lại để mấy người chúng ta tự tìm mất mặt!
- Ha ha...
Minh Ung Hoàng Đế cười ha ha nói:
- Tần công tử chính là khách quý của hoàng thất ta, cho dù là ta cũng khó có thể mời được hắn!
- Các vị, nếu cuộc so tài đã kết thúc, ta thấy các ngươi không mang được Thâm Uyên Kích này đi, không bằng bắt đầu mở tiệc?
Trên đài ca múa, mọi người ngồi xuống.
Vào giờ phút này, trong mắt Xích Như Hỏa lại có một ngọn lửa bốc lên.
Xích Nhật Đế Quốc bọn họ thua mất Xích Nguyệt Linh Kiếm, càng mất mặt hơn.
Quan trọng nhất, bốn đại đế quốc vốn thắng rất đẹp, hết lần này tới lần khác hắn lại đi khiêu khích Tần Trần.
Nhưng điều làm cho hắn không ngờ là Tần Trần có thể lợi hại như vậy.
Đan thuật, khí thuật, trận thuật, kiếm thuật, không gì không biết.
Nếu người này thật sự có quan hệ sâu xa với hoàng thất, điều này không phải tin tức tốt đối với bọn họ.
- Tần Trần...
Xích Như Hỏa cười lạnh, khóe môi chậm rãi cong lên.
Vào giờ phút này, Tần Trần dẫn theo Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi rời khỏi hoàng cung.
- Công tử hình như rất để ý tới Lưu Ly Toái Kim và Thiên Lang Tinh Thạch?
Vân Sương Nhi không nhịn được nói.
- Không để ý lắm. Tinh môn của ta đã bị cướp đoạt, trọng lượng Thiên Lang Tinh Thạch như vậy, thật ra không đáng để ta chú ý. Nhưng có một người, ta nghĩ nhất định sẽ rất quan tâm!
Tần Trần hé miệng cười.
- Lưu Ly Toái Kim này thì sao?
- Đây là đồ tốt.
Tần Trần cười nói:
- Phần lớn Lưu Ly Toái Kim dùng để luyện khí, nhưng ta thấy rất ít người biết được thứ này dùng để luyện thể, lại không còn gì tốt hơn!
Luyện thể?
Hai người Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi đều không biết.
Dùng Lưu Ly Toái Kim luyện thể?
Hình như hắn đang nói đùa?
- Lưu Ly Toái Kim là nguyên liệu cực tốt để luyện linh khí, làm sao luyện thể được?
Diệp Tử Khanh nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ trực tiếp nuốt vào?
- Vẫn là Tử Khanh nhà chúng ta thông minh, chính là nuốt vào!
Lời này vừa nói ra, hai nàng đều sửng sốt.
Chính là nuốt vào?
Tần Trần thật sự không phải đang nói đùa chứ?
Nhưng nghĩ đến mấy từ nhà chúng ta, ánh mắt Diệp Tử Khanh lại oán giận, trợn mắt nhìn Tần Trần.
Cái trừng mắt này lại khiến cho Diệp Tử Khanh thường ngày thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng có vài phần phong thái tiểu nữ nhân, càng lộ vẻ mê người.
Ba người cùng rời khỏi Hoàng cung, trở lại Thiên Thần Học Viện.
Gần đây trong Thiên Thần Học Viện có phần yên ổn. Mỗi ngày, trong khu ba mươi sáu đều có người đến kẻ đi, chỉ có địa phương mấy người Tần Trần ở lại rất yên tĩnh.
Hứa Thông Thiên xử lý chuyện này rất cẩn thận.
Lại thêm Viên Cương và Phương Thế Thành tận tâm, những ngày này không có phiền toái gì.
Mấy người trở lại chỗ ở, Tần Trần nhìn lão què đang nằm phơi nắng ở dưới tòa ký túc đối diện, mỉm cười và đi tới.
- Lão què, chuyện đã nói lần trước, ngươi nghĩ thế nào?
Tần Trần lại nói.
- Chuyện gì?
Lão què sửng sốt, sau đó lập tức nhớ ra, cười ha hả nói:
- Nhóc con, sao ngươi tham lam vậy? Bên cạnh ngươi đã có hai giai nhân, còn muốn lão què như ta làm gì?
Lời này vừa nói ra, Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi đều sửng sốt.
Chẳng lẽ người này muốn thu nhận lão què?
Khẩu vị quá nặng đi?