Thần Đạo Đế Tôn

Chương 193: Hồ hình kiếm khí

Chương Trước Chương Tiếp

So tài… khó tránh khỏi!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm giác Tần Trần nói lời này trước khi so tài, rất rõ ràng là có dụng tâm kín đáo.

- Người này… là một thiên tài trận thuật.

Lúc này, Ngôn Vương kéo Xích Như Hỏa, nói:

- Điện hạ, bình tĩnh...

- Bình tĩnh, ngươi bảo ta làm thế nào bình tĩnh được?

Xích Như Hỏa lạnh lùng nói:

- Hứa Ngâm là phò mã gia được muội muội ta coi trọng, bây giờ hắn chết, ta làm sao bình tĩnh được?

- Nhưng chúng ta đã nói trước, lần này đã nói rồi!

Hai mắt Ngôn Vương nhìn chằm chằm vào Tần Trần, lạnh lùng nói:

- Tiếp theo, còn có ba trận nữa, chỉ có thể giao cho bọn họ!

Trên lôi đài, linh trận tiếp tục phát huy uy lực, Hứa Ngâm cứng rắn xé ngực của mình ra, máu tươi đầm đìa.

Chỉ có điều không bao lâu lại có người quét dọn sạch sẽ.

- Cuộc so tài thứ hai sẽ do Huyền Dương Đế Quốc tới thực hiện.

Lúc này, Huyền Sư của Huyền Dương Đế Quốc đứng dậy chậm rãi nói.

- Đừng có gấp!

Tần Trần nhìn về phía Xích Như Hỏa nói:

- Nếu hai bên đã đặt cược, vậy có phải Xích Nhật Đế Quốc nên cầm Xích Nguyệt Linh Kiếm tới?

- Ngươi...

- Chúng ta chấp nhận thua cuộc!

Lúc này Ngôn Vương cười hì hì, sai người lấy ra Xích Nguyệt Linh Kiếm, giao đến trong tay Tần Trần.

Tần Trần dùng ngón tay búng nhẹ vào thanh kiếm, một tiếng động vang lên kèm theo ánh sáng giống như ánh trăng máu, hắn khẽ gật đầu.

- Sương nhi, cho ngươi!

Tần Trần giao Xích Nguyệt Linh Kiếm đến trong tay Vân Sương Nhi, khẽ nói:

- Hỗn Độn thể của ngươi rất thích hợp với thanh Xích Nguyệt Linh Kiếm này.

Nhìn trường kiếm trong tay, Vân Sương Nhi khẽ gật đầu.

Cho dù nàng là công chúa của Vân Lam Đế Quốc, nhưng đối với Vân Lam Đế Quốc là một trong mười đại đế quốc, một món linh khí tứ phẩm vẫn là vô giá.

Tần Trần lại dễ dàng đưa cho nàng như vậy.

- Lần này, Bắc Minh Đế Quốc vẫn đặt cược Thâm Uyên Kích, không biết Huyền Dương Đế Quốc định lấy ra bảo bối gì?

- Một môn linh quyết!

Lúc này, Huyền Sư thản nhiên nói:

- Linh quyết tứ phẩm - Huyễn Ảnh Vương Quyền!

Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ.

Huyễn Ảnh Vương Quyền lại là linh quyết truyền thừa của Huyền Dương Đế Quốc, giá trị xa xỉ, lần này bọn họ lại có thể nỡ lấy ra được.

Minh Ung còn biết, linh quyết này cũng không phân cao thấp với Minh Ngục Vương Quyền của Bắc Minh Đế Quốc bọn họ.

Nhìn thấy Minh Ung gật đầu, Tần Trần mỉm cười, lại bước lên lôi đài.

- Cuộc so tài thứ hai… bắt đầu!

Lúc này, một bóng người bước thẳng về phía lôi đài.

Người này mặc võ phục màu xanh lam, gương mặt tuấn tú, trường kiếm đeo trên lưng, chắp hai tay sau lưng, trên mặt tươi cười.

- Trác Vĩnh Sinh của Huyền Dương Đế Quốc… đặc biệt tới thỉnh giáo!

Tần Trần nhìn người trước mặt, híp mắt nói:

- Ngươi còn chưa đủ tư cách thỉnh giáo. Lần này, có phải ngươi sẽ không nắm chắc linh quyết kiếm thuật của ngươi, khó tránh khỏi xuất hiện bị tử thương?

- Đúng!

Nghe được lời này, Trác Vĩnh Sinh khẽ gật đầu.

Thân là một kiếm khách, hắn rất tin tưởng vào kiếm thuật của mình.

Hơn nữa, hắn mới mười bảy tuổi đã đạt đến Linh Đài cảnh tứ trọng, hắn có tư cách để cao ngạo.

Ngược lại Tần Trần tự cao tự đại, nếu trận thuật lợi hại như vậy, hắn không tin kiếm thuật của Tần Trần cũng tốt như vậy.

Dù sao, đạo võ tu muốn nâng cao tu vi cảnh giới vốn đã khó khăn, cần phải tốn rất nhiều thời gian. Trong ba phương diện đan thuật, trận thuật, khí thuật, nói chung võ giả có thiên phú đều sẽ lựa chọn cái thứ nhất.

Nếu lựa chọn cùng tu cả ba môn sẽ tiêu hao quá nhiều tinh lực và thời gian, có khả năng cuối cùng dẫn đến không thể tinh thông một môn nào.

Trận thuật của Tần Trần quả thật lợi hại, nhưng kiếm thuật lại chưa chắc.

- Được!

Tần Trần mỉm cười, nhìn sang bên đài luận võ.

- Cho ta mượn trường kiếm của ngươi dùng một lát.

Một gã hộ vệ đang đeo kiếm đứng ở đó, nghe thấy Tần Trần nói vậy, lập tức ngây người.

- Tần công tử, kiếm của tiểu nhân chỉ là linh kiếm nhất phẩm.

- Đủ rồi!

Tần Trần cầm kiếm trong tay, thản nhiên nói:

- Kiếm đạo quan trọng ở kiếm thuật, trái lại bản thân kiếm không quan trọng như vậy.

Lời này vừa nói ra, Tần Trần cầm trường kiếm trong tay, nhìn Trác Vĩnh Sinh đối diện.

Đáng giận!

Lúc này, gương mặt Trác Vĩnh Sinh đã đỏ lên.

Tần Trần lại có thể tùy tiện lấy một thanh linh khí nhất phẩm trong tay tướng sĩ hộ vệ để giao đấu với hắn.

- Tử Ấn Kiếm trong tay ta chính là linh khí nhị phẩm!

Trác Vĩnh Sinh oán hận nói.

- Không sao, linh khí nhất phẩm cũng đủ đối phó với ngươi rồi!

Lúc này, bàn tay Tần Trần cầm kiếm khẽ xoay tròn, một đường kiếm quang chậm rãi xuất hiện.

- Nhận lấy cái chết!

Trác Vĩnh Sinh hoàn toàn nổi giận.

Người trước mắt rõ ràng không coi ai ra gì, quá mức cuồng vọng!

- Tử Lăng Kiếm Quyết!

Trác Vĩnh Sinh trực tiếp đâm ra một kiếm. Trong phút chốc, kiếm khí tách ra làm hai, trực tiếp lao ra về phía Tần Trần.

Vào lúc này, kiếm khí kia giống như gió lốc gào thét lao tới.

Linh Đài cảnh tứ trọng cộng thêm kiếm thuật cao siêu, Trác Vĩnh Sinh ra tay, đã trực tiếp dùng tới sát chiêu.

Tần Trần nhìn thấy cảnh này lại mỉm cười. Vào lúc này, hắn lật thanh trường kiếm trong tay.

- Hồ Hình Kiếm Khí!

Trong lòng thầm quát khẽ một tiếng, Tần Trần lật bàn tay, lấy một loại kiếm khí kỳ lạ trực tiếp xông ra.

Oong...

Kiếm khí gào thét lao ra, trường kiếm có ánh sáng lóe lên, không ngờ một đường kiếm khí lại có thể ngưng tụ thành đường cong.

Trong lúc kiếm khí của hai người va chạm vào nhau, Hồ Hình Kiếm Khí đột nhiên giống như kèm theo một lực hút, không ngờ lôi kéo kiếm khí của Trác Vĩnh Sinh thay đổi phương hướng, đâm về phía Trác Vĩnh Sinh.

Trác Vĩnh Sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, muốn tránh nhưng tốc độ kiếm khí kia lao tới quá nhanh.

Vào lúc này, một tiếng phụt đột nhiên vang lên.

Giữa cổ của Trác Vĩnh Sinh xuất hiện một vết kiếm, cũng không phải trơn nhẵn mà là đường cong mềm mại.

Một kiếm, bị mất mạng!

Trong chớp mắt này, toàn trường yên tĩnh.

- Hồ Hình Kiếm Khí!

Trong đám người, Kính Tâm đạo nhân kinh ngạc nói:

- Không ngờ người này lại có thể thi triển ra Hồ Hình Kiếm Khí.

Mấy người còn lại không hiểu, nhìn về phía Kính Tâm đạo nhân.

Kính Tâm đạo nhân rõ ràng cũng là một vị cao thủ dùng kiếm, kinh ngạc giải thích:

- Nghe đồn năm đó Vô Thượng Thần Đế sáng tạo ra Cửu Thiên Thế Giới của chúng ta cũng là một vị cao thủ dùng kiếm.

- Hồ Hình Kiếm Khí chính là đòn sát thủ của vị Vô Thượng Thần Đế kia. Có thể nói vào mấy vạn năm trước, đã tạo ra một phong trào tu luyện Hồ Hình Kiếm Khí cực lớn.

- Nhưng...

Kính Tâm đạo nhân nhìn Tần Trần, đôi mắt hình như có tia sáng lóe lên, chẳng khác nào muốn hoàn toàn đào Tần Trần ra vậy.

Nàng không nói nốt.

Nàng biết, từ đó về sau, kiếm khách thật sự nắm giữ Hồ Hình Kiếm Khí đã ít lại càng ít. Cho dù có một số kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng căn bản không cách nào khống chế được Hồ Hình Kiếm Khí.

Hôm nay, thiếu niên Tần Trần mười sáu tuổi trước mắt này lại làm được dễ dàng như trở bàn tay.

Trác Vĩnh Sinh… chết không oan.

Lúc này, Tần Trần đi xuống lôi đài, giống như vừa làm một chuyện cực kỳ đơn giản vậy.

- Công tử, kiếm thuật này của ngươi là gì vậy?

Vân Sương Nhi không nhịn được nói.

- Hồ Hình Kiếm Khí!

Tần Trần cười nhạt nói:

- Dựa vào khống chế kiếm cùng với khống chế tốc độ khí lưu và gió trong không khí, khiến cho kiếm khí có thể thay đổi lực lượng và quỹ tích.

- Sao có thể như vậy được...

- Sao lại không thể chứ?

Tần Trần cười khẽ nói:

- Sau khi về sẽ dạy cho ngươi!

- Dạ?

Vân Sương Nhi thoáng ngây người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)