Thần Đạo Đế Tôn

Chương 192: So tài, khó tránh khỏi!

Chương Trước Chương Tiếp

Không bao lâu, Minh Vũ quay về.

Thâm Uyên Kích được dựng ngạo nghễ ở đó.

Kích dài ba trượng, trên dưới che kín từng long văn màu mờ nhạt, dựng thẳng như cán bút, cho thấy sát khí vô cùng mãnh liệt.

Linh khí ngũ phẩm với uy lực bá đạo đã hoàn toàn được mở ra.

- Tốt!

Ngôn Vương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đã hưng phấn muốn rơi tròng mắt.

Mục đích chuyến đi này của bọn họ chính là Thâm Uyên Kích.

Bây giờ, nó đang ở gần trong gang tấc!

Chỉ cần thắng Tần Trần trong trận so tài này, bọn họ lại có thể nhận được Thâm Uyên Kích, thật sự quá kiếm lời!

- Hứa Ngâm!

Ngôn Vương trực tiếp mở miệng:

- Lại do ngươi tới so tài trận pháp với Tần công tử!

Trong cuộc so tài vừa rồi, Hứa Ngâm đã đứng thứ nhất về trận pháp. Năm nay hắn mười bảy tuổi, là Linh Trận Sư cấp hai.

Phần thiên phú trận thuật này thật sự rất mạnh.

Hứa Ngâm cười tủm tỉm bước lên lôi đài, nhìn về phía Tần Trần.

Lúc này, hai phụ tử Minh Ung, Minh Vũ cũng vô cùng kích động.

Bọn họ biết Tần Trần có thủ đoạn kỳ lạ, che giấu rất sâu, nhưng bọn họ cũng không biết Tần Trần có tinh thông về trận pháp không.

Sở dĩ bọn họ lấy Thâm Uyên Kích ra so tài, là vì bọn họ tin tưởng Tần Trần.

Nhưng tin tưởng thì tin tưởng, vừa rồi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Hứa Ngâm của Xích Nhật Đế Quốc có thực lực thật sự rất mạnh.

Linh Trận Sư cấp hai có thể đối phó với võ giả Linh Đài cảnh dễ như trở bàn tay.

Bọn họ còn chưa nghe nói Tần Trần tinh thông trận thuật gì!

- Bắt đầu đi!

Hứa Ngâm với dáng người cao gầy, nhìn Tần Trần, mỉm cười nói:

- Trong lúc so tài khó tránh khỏi sẽ vì giành thắng lợi, thi triển ra trận pháp mà bản thân có khả năng không thể khống chế được.

- Tần công tử, nếu ta chẳng may không khống chế được mức độ uy lực của trận pháp, lỡ tay giết ngài, vậy...

- Không sao, so tài mà, khó tránh khỏi!

Lúc này, Tần Trần phất tay có vẻ rộng lượng.

Thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Hứa Ngâm càng nở rộ.

Không sao à?

Tốt!

Vậy ngươi chuẩn bị chịu chết đi.

- Cuộc so tài bắt đầu, đây là so tài về trận thuật nên chỉ có thể thi triển linh trận, không thể dùng linh quyết tới đấu.

Lúc này, một vị tướng quân chịu trách nhiệm làm trọng tài cao giọng nói.

Bắc Minh Đế Quốc thua cả bốn trận, thật sự quá bất bình!

Nếu Tần Trần có thể thắng, vậy không thể tốt hơn.

Lúc này, hai người đứng thẳng ở trên đài luận võ.

Tướng quân kia vừa dứt lời, Hứa Ngâm vung bàn tay lên, từng linh ấn thình lình xuất hiện.

Linh Trận Sư chia ra làm chín cấp, nhưng trong hàng nghìn đế quốc, Linh Trận Sư cấp bốn đã là tồn tại đứng vững ở trên đỉnh tháp.

Hơn nữa, mỗi vị Linh Trận Sư đều là lực lượng nòng cốt được một đế quốc lôi kéo.

Đế quốc giao chiến, một vị Linh Trận Sư có thể xoay chuyển được tình hình cuộc chiến. Uy lực của linh trận cũng không phải chỉ để nói suông, lấy một địch trăm, thậm chí lấy một địch nghìn cũng không phải là lời nói đùa.

Lúc này, trong bàn tay Hứa Ngâm có linh khí xoay quanh, biến hóa, trong lúc đó, từng linh ấn lớn bằng bàn tay đứa trẻ sơ sinh đã xuất hiện.

Ngay sau đó, từng linh ấn lần lượt hiện ra với tốc độ rất nhanh.

Không bao lâu, hơn một trăm linh ấn đã xuất hiện.

Linh Trận Sư cấp một chia ra làm ba đẳng cấp là sơ giai, trung giai, cao giai, dựa theo số lượng linh ấn lại chia ra làm mười linh ấn, hai mươi linh ấn, năm mươi linh ấn!

Linh Trận Sư cấp hai cũng chia ra làm sơ giai, trung giai, cao giai, lại phân chia một trăm linh ấn, hai trăm linh ấn, năm trăm linh ấn.

Lấy số lượng linh ấn của Hứa Ngâm vào giờ phút này, không khó đoán được người này là một Linh Trận Sư cấp hai sơ giai.

Mười bảy tuổi đã đạt đến trình độ này, đúng là lợi hại.

- Hư Tâm Linh Trận!

Trong chớp mắt, Hứa Ngâm quát khẽ một tiếng, từng linh ấn xoay tròn quanh người.

Chúng giống như cánh hoa bay lượn đầy trời, theo gió lơ lửng trong không trung, bị người dùng lòng bàn tay khống chế, tạo thành một hình vẽ phức tạp.

Linh Trận Sư có hai điểm mạnh, một là số lượng linh ấn tập trung ra được, thứ hai chính là linh trận đồ.

Dù sao, linh trận cũng phân chia cao thấp, đều là linh trận cấp hai, linh trận đồ khác nhau, bản chất trận pháp khác nhau, uy lực cũng không thể sánh nổi!

Ầm...

Trong phút chốc, một trận pháp xuất hiện ở trên người Hứa Ngâm.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người xung quanh đều không ngừng khen ngợi.

Trong cuộc so tài vừa rồi, Hứa Ngâm đã cho thấy thiên phú và thành tựu của hắn ở trên phương diện linh trận.

Lần này, tốc độ hắn bố trí Hư Tâm Linh Trận đúng là nhanh hơn vài phần.

Vừa rồi, người này căn bản không có dùng hết sức.

- Tần công tử, trận pháp của ngươi đâu?

Hứa Ngâm cười tủm tỉm nhìn Tần Trần, khẽ mỉm cười nói.

So tài về linh trận à?

Trong cả Xích Nhật Đế Quốc gần trăm năm qua, hắn là thiên tài Linh Trận Sư ưu tú nhất, không người nào có thể so sánh được.

Chỉ là một Bắc Minh Đế Quốc yếu hơn Xích Nhật Đế Quốc không biết bao nhiêu lần, địa phương như vậy có thể xuất hiện được Linh Trận Sư gì chứ?

Nghe được Hứa Ngâm nói vậy, Tần Trần khẽ cười nói:

- Quy định của cuộc so tài là so đấu bằng linh trận, nếu ta không thi triển linh trận, lấy phương pháp linh trận để phá linh trận của ngươi, cũng coi như ta thắng à?

Tần Trần vừa dứt lời đã chậm rãi bước tơi.

Trong lúc đó, trong lòng bàn tay Tần Trần cũng có từng linh ấn giống như từng con tinh linh nhảy nhót, lần lượt bước ra.

- Đi!

Trong phút chốc, từng linh ấn chen chúc lao ra.

Những linh ấn đó dường như tập trung thành một biển linh ấn.

- Đây là...

- Trời ơi... số linh ấn này, chỉ sợ phải hơn năm trăm?

- Đùa kiểu gì vậy? Thằng nhóc này có nhiều linh ấn như vậy à?

Nhìn thấy bàn tay Tần Trần vung vẩy, từng tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên.

- Phá!

Trong phút chốc, Tần Trần quát khẽ một tiếng, linh ấn trong tay trực tiếp chui vào trong trận pháp trên người Hứa Ngâm.

Két két...

Khanh khanh...

Ong ong...

Trong chớp mắt này, trong trận pháp của Hứa Ngâm truyền đến các loại âm thanh kỳ quái.

Khí tức tản ra kèm theo từng âm thanh này làm người ta thấy hoảng sợ.

Ngay sau đó, ánh sáng lóe lên, từng linh ấn kia giống như đảo khách thành chủ vậy.

- A...

Vào lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.

Miệng Hứa Ngâm vốn đang cong môi cười, lúc này đã tách ra, không ngừng kêu thảm, đau đớn xé nát ngực của mình.

Cả người Hứa Ngâm be bét máu, giống như đã phát điên.

Đây cũng là hiệu quả của Hư Tâm Linh Trận, mê hoặc võ giả bị vây khốn trong linh trận, khiến cho hắn hoàn toàn đánh mất bản thân, tuy hai mà một, chém giết lung tung.

Nhưng điều này đáng lẽ phải có tác dụng ở trên người Tần Trần mới đúng.

Lúc này, ngược lại biến thành Hứa Ngâm bị trận pháp do mình thi triển ra tác dụng ngược lại.

- Xích Nhật Đế Quốc ta chịu thua!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Xích Như Hỏa vội vàng quát.

- Được, vậy ta thắng rồi!

Tần Trần vừa dứt lời, đã bước nhanh đi về phía lôi đài.

- Khoan đã!

Xích Như Hỏa vội vàng nói:

- Ngươi nhanh phá linh trận, thả Hứa Ngâm ra đi!

- Cái này...

Tần Trần khẽ mỉm cười nói:

- Vừa rồi Hứa Ngâm cũng đã nói, so tài khó tránh khỏi sẽ thi triển ra một vài linh trận mà bản thân mình không cách nào khống chế được. Ta lấy linh ấn phá hủy trận pháp của hắn, cắn nuốt bản thân hắn, nhưng đây là cực hạn của ta, ta không có cách nào hóa giải được.

Lời này vừa nói ra, mặt Xích Như Hỏa lập tức tái mét.

Tên khốn kiếp này… cố ý.

- Nếu các ngươi muốn cứu người thì tự mình cứu, ta không có cách nào!

Tần Trần giang hai tay ra, nói:

- So tài… khó tránh khỏi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)