Bốn cuộc so tài, bốn thiên kiêu hàng đầu mà hắn lựa chọn trong hoàng thất đều bị đánh bại.
Kiếm thuật, đan thuật, khí thuật, trận thuật, không có một trận nào giành được vị trí đứng đầu.
Điều này thật sự khiến người ta không có cách nào tiếp nhận được.
Lẽ nào, thiếu niên thiên tài mười sáu mười bảy tuổi của Bắc Minh Đế Quốc thật sự không chịu được một đòn như thế sao?
Trong lòng Minh Ung Hoàng Đế dâng lên chút bất lực.
- Ha ha, Minh Ung Hoàng Đế, xem ra thiên kiêu của quý quốc thật sự không được tốt lắm!
Lúc này, Ngôn Vương của Xích Nhật Đế Quốc mỉm cười nói:
- Với kết quả so tài này, xem ra Bắc Minh Đế Quốc quả nhiên càng ngày càng tệ!
Lời này vừa nói ra, đám người còn lại cũng cười ha hả.
- So tài mà thôi, cũng không phải đao thật thương thật. Lần này, tài nghệ của Bắc Minh Đế Quốc ta không bằng người!
Minh Ung Hoàng Đế khẽ mỉm cười.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt nhìn về phía Tần Trần.
Chỉ thấy giờ phút này Tần Trần nheo mắt lại, dựa nghiêng vào trên bàn, chẳng lẽ đang ngủ?
- Công tử... công tử, kết thúc rồi!
Lúc này, Diệp Tử Khanh kéo Tần Trần.
- Kết thúc rồi à?
Tần Trần đứng dậy, chắp tay nói:
- Nếu đã vậy, chúng ta đi thôi!
- Khoan đã!
Đúng vào lúc này, một người từ trong đám đông bước ra.
Đó là Xích Như Hỏa của Xích Nhật Đế Quốc. Hắn đứng ra ngăn Tần Trần lại.
- Nếu Tần công tử đây là khách quý của hoàng thất Bắc Minh, thật sự không biết ngươi có thủ đoạn chân chính thế nào, không biết có thể thể hiện ra cho chúng ta được mở mang kiến thức không?
Xích Như Hỏa cố nhịn tới tận trưa.
Hắn vốn tưởng Tần Trần đến để tham gia so tài, chờ giáo huấn Tần Trần, làm sao ngờ được người này lại có thể ở đây ngủ cho tới trưa.
Bây giờ thấy Tần Trần còn muốn chạy, hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho Tần Trần như vậy được.
Hắn vẫn còn nhớ kỹ chuyện ngày hôm qua!
Khiết Xích Như Hỏa liếc mắt, thấy Tần Trần ngáp một cái, vỗ vỗ vào miệng nói:
- Ngươi tính là gì chứ? Ta có bản lĩnh gì, cần phải biểu diễn cho ngươi xem sao?
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều im ắng.
- Tử Khanh, Sương nhi, chúng ta đi thôi!
Tần Trần lười để ý tới, phất tay một cái, trực tiếp đứng dậy.
Hắn chờ ở đây tới trưa, xem so tài, đã cảm giác rất buồn chán, hết lần này tới lần khác còn có người nhảy ra khiêu khích hắn.
- Ha ha, xem ra khách quý của quý quốc chẳng qua là một kẻ nhát gan có tầm nhìn hạn hẹp mà thôi!
Xích Như Hỏa cao ngạo nói:
- Không trách được bốn thiên kiêu do quý quốc chọn lựa ra lại không chịu được một đòn như thế. Ta thấy người này chẳng qua cũng chỉ là lòe thiên hạ.
Không chịu nổi một đòn?
Lòe thiên hạ?
Nghe được lời này, Tần Trần cảm giác thú vị.
Hắn hình như chưa làm gì, ngược lại đến trong miệng Xích Như Hỏa lại thành nhân vật hạ lưu như vậy!
Tần Trần đứng lại, trên mặt thoáng hiện ra một nụ cười nhạt.
- Ta vốn không có hứng thú bắt nạt các ngươi, nhưng hiện tại xem ra, hình như trong lòng các ngươi rất bất mãn. Thế nào? Các ngươi muốn tỷ thí à?
- Được!
Xích Như Hỏa chờ chính là những lời này.
- Nếu Tần công tử là khách quý của Minh Ung Hoàng Đế bệ hạ, vậy dĩ nhiên phải nắm giữ bản lĩnh không tầm thường. Nếu vậy, đan thuật, kiếm thuật, trận pháp, khí thuật, chúng ta lại tới tỷ thí thử?
- Được!
Tần Trần xoay người, nói:
- Nếu đã so tài, tóm lại vẫn phải có tiền thưởng, có thắng thua mới tốt.
- Tất nhiên rồi!
Xích Như Hỏa vung bàn tay lên, lấy ra Trảm Viên Kiếm mà Ngôn Vương Cương vừa đem ra đặt cược, nói:
- Xích Nhật Đế Quốc ta lấy Trảm Viên Kiếm ra làm vật đặt cược.
Tần Trần mở to mắt nhìn Trảm Viên Kiếm này, phất tay nói:
- Phế vật, ta không có hứng thú với loại cấp bậc như vậy.
Phế vật!
Linh kiếm nhị phẩm này tuyệt đối vượt qua linh kiếm tam phẩm bình thường, Tần Trần lại còn nói là phế vật!
- Minh Vũ, lấy Thâm Uyên Kích ra đây!
Tần Trần phất tay nói:
- Thâm Uyên Kích là linh khí ngũ phẩm, ta nghĩ giá trị của nó đại khái tương đương với mười quận thành chứ? Nếu đã vậy, các ngươi có thể lấy ra vật có giá trị ngang giá, ta sẽ so tài, nếu không thể lấy ra, vậy đừng chậm trễ ta về nghỉ ngơi!
Tần Trần vừa dứt lời, ánh mắt đảo qua mấy người.
Mà giờ phút này, trong lòng đám người của bốn đại đế quốc đang thầm nhảy cẫng lên hoan hô.
Một trong những mục đích bọn họ tới đây lần này chính là Thâm Uyên Kích.
Đây chính là linh khí ngũ phẩm, nghe đồn chính là một thanh thần binh do lão Tổ Minh Uyên Hoàng đế ngày xưa từng dùng.
Linh khí ngũ phẩm chính là trân bảo hiếm thấy đối với đế quốc,.
Nhưng trước đó so tài, Minh Ung Hoàng Đế vẫn giấu, phần thưởng so tài cũng chỉ là linh khí cấp bậc nhị phẩm, tam phẩm, căn bản không nhắc tới.
Bây giờ, Tần Trần tự mình nói lấy ra Thâm Uyên Kích để so tài, vậy đơn giản là không thể tốt hơn.
- Được!
Ngôn Vương của Xích Nhật Đế Quốc vỗ tay nói:
- Nếu Bắc Minh Đế Quốc có thành ý so tài như vậy, vậy bắt đầu đi!
- Xích Nhật Đế Quốc ta lấy ra Xích Nguyệt Linh Kiếm tới so tài cùng các ngươi.
Xích Nguyệt Linh Kiếm!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều thoáng ngây người.
Ngay cả Vân Sương Nhi cũng sững sờ, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Xích Nguyệt Linh Kiếm là linh kiếm đế quốc truyền thừa có tiếng tăm lừng lẫy của Xích Nhật Đế Quốc.
Tuy kiếm này là linh khí tứ phẩm, nhưng lại có thể ngày đêm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, chuyển hóa thành uy năng của bản thân linh kiếm.
Ngôn Vương lại có thể lấy ra kiếm này, đây là muốn dùng tới bản lĩnh thật sự rồi!
- Nhưng... không biết vị Tần Trần Tần công tử này có thể không làm chủ thay cho Minh Ung bệ hạ được không!
Lúc này Ngôn Vương thản nhiên nói.
- Bớt giở trò vặt của ngươi đi!
Tần Trần cười nói:
- Lấy Thâm Uyên Kích làm vật đặt cược, ta thua, các ngươi cứ việc mang đi, ta thắng, để Xích Nguyệt Linh Kiếm lại.
Tần Trần vừa dứt lời đã liếm môi một cái.
Thật thú vị!
- Xích Nguyệt Linh Kiếm là linh khí tứ phẩm, miễn cưỡng thông qua. Sương nhi, bản công tử tặng ngươi thanh kiếm này!
Tần Trần cười nhạt nói:
- Dù sao kiếm này cũng có phần phù hợp với ngươi, hơn nữa, làm tỳ nữ của bản công tử lại không có linh khí thích hợp, ta dẫn ra ngoài cũng khó coi.
Tần Trần vừa dứt lời đã bước tới trước.
Lúc này, cơ thể Minh Ung Hoàng Đế hơi run lên, nhìn về phía Minh Vũ quát:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Mang Thâm Uyên Kích tới!
- Vâng!
Minh Vũ lập tức rời đi.
Trong lòng hắn lại vô cùng hưng phấn.
Ban đầu, bốn đại đế quốc thắng, Bắc Minh Đế Quốc đã mất mặt.
Kết quả như vậy, không thể nghi ngờ chính là kết quả tốt nhất đối với bốn đại đế quốc.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bốn đại đế quốc lại muốn đắc tội với Tần Trần.
Hai phụ tử bọn họ chỉ ước gì Tần Trần ra tay, nhưng nào dám cưỡng ép. Chẳng qua bây giờ lại không cần bọn họ cưỡng ép nữa.
Nếu Tần Trần có hứng thú, vậy bốn đại đế quốc lại chuẩn bị liều mình đi!
- Xích Như Hỏa à Xích Như Hỏa, lần này ngươi lại đốt phải thùng thuốc nổ rồi...
Minh Vũ bước nhanh hơn, trong lòng vô cùng mong đợi.
Rốt cuộc Tần Trần sẽ hung hăng vẻ mặt những kẻ này thế nào?
Lúc này Minh Ung Hoàng Đế càng kích động hơn.
Lúc trước, mục đích hắn mời Tần Trần tới chính là vậy.
Bắc Minh Đế Quốc suy yếu đã lâu, không thể quật khởi trong một sớm một chiều được. Bốn đại đế quốc như hổ đói rình mồi, hắn biết cái gọi là so tài lần này chắc chắn sẽ mất mặt.
Tần Trần đến, hắn hi vọng Tần Trần có thể nhìn thấy hoàng thất Bắc Minh bị thua, không đành lòng sẽ giúp đỡ hắn.
Nhưng Tần Trần tuyệt đối không có.
Chẳng qua người của bốn đại đế quốc hiển nhiên quá tham lam, lần này lại chọc cho Tần Trần ra tay, chỉ sợ bốn đại đế quốc sẽ phải chảy máu lớn đây!