Lần này, bốn đại đế quốc tới thăm, có thể nói là đã chuẩn bị đầy đủ, chính là muốn xem thử Bắc Minh Đế Quốc rốt cuộc còn giữ lại được bao nhiêu thứ trân quý năm đó.
Nếu như không có, chỉ sợ bốn đại đế quốc sẽ như hổ đói rình mồi, sẽ ra tay với Bắc Minh Đế Quốc.
Một khi bốn đại đế quốc liên thủ, vậy Bắc Minh Đế Quốc đừng nói tới cơ hội dưỡng sức phát triển, chỉ riêng tự bảo vệ mình cũng rất khó.
Đây cũng không phải chỉ đơn giản là một lần so tài.
Cho nên Bắc Minh Đế Quốc... phải thắng.
Hơn nữa phải thắng thật đẹp, làm cho bốn đế quốc xung quanh không thể nói được gì.
- Minh Ung bệ hạ, không biết chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa? Rốt cuộc vị khách quý kia đến từ phương nào vậy?
Lúc này, Thiên Lang tướng quân của Thiên Lang Đế Quốc cười nói:
- Chẳng lẽ chúng ta đại diện cho bốn đại đế quốc đều chờ phải ở đây suốt cả ngày sao?
- Tới rồi!
Minh Ung Hoàng Đế nhìn về phía trước.
Lúc này, một bóng người đi cùng Minh Vũ bước thong thả đến, bên cạnh còn có hai vị giai nhân đi cùng.
Đó chính là Tần Trần!
Nhưng lúc này, đại diện cho bốn đại đế quốc đều trợn mắt há hốc mồm.
Khách quý mà Minh Ung Hoàng Đế nói tới chính là thiếu niên này sao?
Lúc này, Xích Như Hỏa cũng thoáng ngẩn người.
Thiếu niên này chính là người hắn từng gặp hôm qua ở trong Thánh Tước Tửu Lâu, không ngờ hôm nay lại gặp mặt.
- Thật thú vị...
Xích Như Hỏa rất mong chờ. Nếu người này là một thành viên tham gia so tài, vậy sợ rằng... sẽ rất thú vị đây.
- Vị này chính là Tần công tử Tần Trần, khách quý của hoàng thất Bắc Minh Đế Quốc ta.
Minh Ung Hoàng Đế cẩn thận giới thiệu.
Tần Trần cũng lười để ý tới những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Minh Ung, trực tiếp ngồi xuống.
Lúc này, hai người Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi tất nhiên đứng ở hai bên người hắn, không nói một lời.
- Được rồi, bây giờ có thể bắt đầu so tài!
Minh Ung Hoàng Đế ngoắc tay, bốn người lần lượt bước ra.
Nhìn kỹ bốn người kia đều khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng khí tức toàn thân đều là cảnh giới Linh Đài cảnh.
Mới chừng ấy tuổi đã đạt đến cảnh giới như thế, không thể không nói, đây chính là thiên kiêu trong thế hệ.
Minh Ung Hoàng Đế nói:
- Mấy vị đi đường xa đến đây chính là khách, lần này so tài giao lưu cũng đã được quyết định trước, sẽ chia ra làm bốn lần so tài, đan thuật, trận thuật, khí thuật, cuối cùng là so tài kiếm thuật.
- Bốn vị này chính là bốn hậu bối của Bắc Minh Đế Quốc ta sẽ tham dự cuộc so tài lần này!
Minh Ung Hoàng Đế nhìn về phía trước, cười khẽ nói:
- Các vị, nếu đã vậy, bây giờ bắt đầu so tài đi!
- Khoan đã!
Lúc này, Ngôn Vương của Xích Nhật Đế Quốc bước ra, chắp tay cười nói:
- Nếu lần này là cuộc so tài giữa các thiếu niên ưu tú nhất của năm đại đế quốc chúng ta, vậy làm sao có thể không có chút phần thưởng chứ? Nếu không, chẳng phải năm đại đế quốc chúng ta sẽ bị người ta nhạo báng sao?
- Đúng đúng đúng!
Huyền Sư của Huyền Dương Đế Quốc mặc trường sam cũng phụ họa:
- Ta thấy không bằng mỗi lần so tài, mỗi người chúng ta lấy ra một món bảo bối tới làm phần thưởng, được không?
- Biện pháp này tốt!
- Ta cũng tán thành.
Kinh Thành của Kính Nguyệt Đế Quốc cùng với Thiên Lang tướng quân của Thiên Lang Đế Quốc cũng lần lượt gật đầu.
- Được!
Minh Ung Hoàng Đế hiểu rõ, mình không thể lộ ra chút khiếp đảm nào. Thiên kiêu của Bắc Minh Đế Quốc hắn không hẳn đã kém hơn thiên kiêu của bốn đại đế quốc.
Lời này vừa nói ra, bốn người đều mỉm cười.
- Cuộc so tài đầu tiên, Xích Nhật Đế Quốc ta lấy ra linh khí nhị phẩm - Trảm Viên Kiếm.
- Kiếm này chính là thần binh do lão tổ hoàng thất Nhật Xích chúng ta từng sử dụng, được truyền thừa mấy chục đời, nhất mạch tương thừa, ta nghĩ các vị đều đã từng nghe nói tới?
Trảm Viên Kiếm!
Vẻ mặt Minh Ung Hoàng Đế không tốt.
Lần này, những kẻ này thật sự định hung hăng chặt chém Bắc Minh Đế Quốc một trận.
Bắc Minh Đế Quốc dĩ nhiên không phải không lấy ra được linh khí nhị phẩm, nhưng Trảm Viên Kiếm lại là linh khí tên xứng với người thực. Tuy kiếm này là linh khí nhị phẩm nhưng uy danh vang xa, giá trị không tầm thường.
- Ngôn Vương rộng lượng như vậy, Huyền Dương Đế Quốc ta cũng không thể hẹp hòi!
Lúc này Huyền Sư đi ra, vung bàn tay lên và nói:
- Đây là Kình Thiên Ngọc có thể ôn hòa kinh mạch trong cơ thể võ giả, ngưng tụ khí hải, bây giờ trên Cửu U đại lục chỉ còn lại số lượng rất ít.
Tiếp theo, Kính Tâm đạo nhân của Kính Nguyệt Đế Quốc, Thiên Lang tướng quân của Thiên Lang Đế Quốc đều lấy ra trọng bảo.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Minh Vũ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tần Trần cũng lộ ra vẻ mặt không dễ nhìn.
Đồ do bốn đại đế quốc lấy ra càng có giá trị xa xỉ, lại càng chứng minh lần này trong lòng bọn họ đã dự tính trước mọi việc.
Mặc dù Bắc Minh Đế Quốc có không ít thiên tài, nhưng nếu bàn về đứng đầu, sợ rằng thật sự không sánh bằng bốn đại đế quốc.
Lúc này vẻ mặt Minh Ung Hoàng Đế bình tĩnh, vung bàn tay lên, nói:
- Còn đây là Phượng Ngọc Đan, chính là một linh đan do hoàng thất Bắc Minh ta truyền thừa xuống, tác dụng cụ thể, không cần ta nhiều lời chứ?
Phượng Ngọc Đan!
Nghe đồn chính là máu tươi của linh thú tứ giai Tử Loan Phượng phối hợp với Thiên Trì Ngọc để luyện thành, vốn có tác dụng củng cố linh đài cực lớn đối với võ giả Linh Đài cảnh.
Minh Ung Hoàng Đế nghiêm túc rồi!
- Thiếu niên nào giành được phần thắng cuối cùng sẽ nhận được năm món đồ này.
Cuối cùng, năm đế quốc đã nhất trí, cuộc so tài bắt đầu.
Cuộc so tài đầu tiên chính là kiếm thuật.
Năm thiếu niên của năm đại đế quốc lần lượt lên võ đài.
Cuộc so tài rất đơn giản.
Hai trận đối chiến, người thắng tiếp tục giao đấu với người thắng, người thua lại đấu với người bị thua.
Năm người so tài cũng không tính là nhanh.
Lúc này, Tần Trần ngồi ngay ngắn ở đó, thưởng thức món ăn ngon, hai mắt nheo lại, hình như căn bản không xem so tài.
Lúc này, Minh Ung Hoàng Đế cũng không yên lòng.
Lần này, hắn mời Tần Trần tới, trên danh nghĩa là mời Tần Trần tới quan sát, nhưng trên thực tế vẫn hi vọng Tần Trần ra tay.
Theo tin tức hắn tìm hiểu được, Tần Trần có đan thuật cao siêu, hơn nữa thực lực không tầm thường.
Ít nhất, Tần Trần xuất chiến, có thể bảo đảm cuộc so tài của Bắc Minh Đế Quốc về đan thuật và kiếm thuật không bị rơi xuống hạ phong.
Nhưng hắn cũng biết Tần Trần tâm cao khí ngạo. Hơn nữa, chỉ sợ cuộc so tài như vậy căn bản không lọt được vào mắt Tần Trần.
Tần Trần bằng lòng bảo vệ Bắc Minh Đế Quốc không bị diệt vong đã là phúc lớn nhất của Bắc Minh Đế Quốc.
Ầm...
Trên võ đài thi đấu, một bóng người ầm ầm rơi xuống đất.
Đó chính là một vị thiếu niên kiếm khách đại biểu cho Bắc Minh Đế Quốc, lúc này đã thua.
Nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt Minh Vũ chợt trắng bệch.
Không ngờ lại thua nhanh như vậy!
Người do bốn đại đế quốc dẫn đến lợi hại như vậy sao?
Cuộc so tài kiếm thuật đầu tiên vẫn còn tiếp tục. Cuối cùng, Trác Vĩnh Sinh của Huyền Dương Đế Quốc giành được phần thắng, nhận được năm món phần thưởng.
Cuộc so tài đầu tiên đã kết thúc rất nhanh.
Tiếp theo, bắt đầu tới so tài về đan thuật, khí thuật và trận thuật.
Người của năm đại đế quốc lần lượt lên võ đài.
Tần Trần vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, im lặng nheo hai mắt lại.
Hôm nay, hình như hắn thật sự chỉ là một người tới xem.
Minh Vũ càng xem càng sốt ruột, lúc này muốn nói lại không dám nói câu nào.
Hắn đã chứng kiến qua sự cường thế của Tần Trần, người này làm việc phải xem tâm trạng, thân thiết với hai người phụ tử bọn họ là vì tình cảm với tổ tiên bọn họ.
Mặc dù hắn không biết Tần Trần năm nay mười sáu tuổi rốt cuộc có quan hệ thần bí gì với tổ tiên của bọn họ, nhưng người này không thể chọc được, chỉ có thể chiêu đãi thật tốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tới trưa, cuộc so tài cũng sắp kết thúc.
Nhìn thấy kết quả, vẻ mặt Minh Ung Hoàng Đế cuối cùng đã thay đổi, không có cách nào bình tĩnh được nữa.