Thần Đạo Đế Tôn

Chương 186: Tốt số!

Chương Trước Chương Tiếp

Lời này vừa nói ra, Tần Trần nhìn Minh Vũ nói:

- Chuyện này, ngươi tìm ta làm gì? Chẳng lẽ trong hoàng thất của ngươi còn không tìm ra được một hai thiên kiêu để ứng phó với cuộc so tài này sao?

- Tìm ra, tìm ra được!

Minh Vũ lần nữa nói:

- Nhưng... phụ hoàng lo lắng có biến cố, cho nên hi vọng...

- Hi vọng ta đại biểu Bắc Minh Đế Quốc tham dự?

Tần Trần phất tay nói:

- Ta không có ý định này, tuy nói ta không đành lòng nhìn Bắc Minh Đế Quốc xuống dốc, nhưng các ngươi đã kém cỏi tới mức này.

- Bây giờ ta ở đây có thể bảo đảm sẽ không để cho Bắc Minh Đế Quốc các ngươi hoàn toàn diệt vong.

- Không, không, không!

Minh Vũ lập tức lắc đầu nói:

- Cũng không phải nhờ ngài tham gia so tài, mà hi vọng ngài có thể đến hiện trường, phụ hoàng ta nhìn thấy ngài sẽ an tâm hơn...

- Phụ hoàng ngươi thật ra thông minh hơn ngươi nhiều.

Tần Trần đứng dậy, vỗ nhẹ vào quần áo và nói:

- Được, ta có thời gian sẽ đi.

- Cảm ơn Tần công tử.

Tần Trần xoay người, nhìn về phía Tần Hâm Hâm, cười nói:

- Thằng nhóc, đi tới Thiên Thần Học Viện cũng không nói với ta trước. Đi thôi, Trần ca dẫn ngươi đi ăn một bữa.

- Được!

Nhắc tới ăn, Tần Hâm Hâm lập tức kích động.

Ba huynh đệ bước nhanh rời đi.

Lúc này, Minh Vũ thở hắt ra một hơi, cơ thể thả lỏng.

- Nhị ca!

Minh Hãn đứng dậy, nhìn Minh Vũ với vẻ mặt tức giận bất bình:

- Chúng ta là con cháu hoàng gia, sao phải đối xử với một tên dế nhũi như vậy? Sao phụ hoàng không giết người này đi?

Bốp...

Minh Hãn vừa nói dứt lời, một cái tát đón gió lao đến, đánh cho hắn trực tiếp xoay quanh.

- Ngươi còn dám nói ra lời này, không cần phụ hoàng ra tay, ta sẽ trực tiếp giết ngươi!

Minh Vũ lạnh lùng nói:

- Ngươi biết gì chứ? Phụ hoàng giết Tần Trần à? Phụ hoàng bảo vệ hắn còn không kịp đấy.

- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi ở trong cung cấm túc cho ta. Nếu ngươi lại gây sự nữa, ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu.

Lời này vừa nói ra, Minh Hãn hoàn toàn bối rối...

Đây là lần đầu tiên nhị ca đánh hắn, còn bởi vì Tần Trần?

Minh Vũ nhìn theo bóng dáng mấy người Tần Trần rời đi, thở hắt ra một hơi.

Nếu Tần Trần đã nhận lời, phụ hoàng tóm lại cũng được yên tâm một chút.

Trên cả Cửu U đại lục, quốc gia mọc lên như rừng, có tới mấy nghìn đế quốc, mấy trăm thượng quốc, mấy chục cương quốc, còn có bốn đại tông môn tiếng tăm lừng lẫy trên đỉnh kim tự tháp này.

Bắc Minh Đế Quốc bọn họ đã từng không ai bì nổi, trở thành cường quốc, khiến cho tông môn đứng đầu cũng phải nhường nhịn vài phần.

Nhưng hiện nay, bọn họ lại sa sút đến mức này.

Tích nặng khó lật, khôi phục đế quốc không phải là chuyện một sớm một chiều.

Nhưng sự xuất hiện của Tần Trần lại giống như vị thần bảo vệ, làm cho hắn và phụ hoàng càng thêm yên tâm đại triển quyền cước.

Lúc trước Tần Trần đã hứa hẹn với phụ hoàng, nếu xuất hiện vấn đề lớn, hắn sẽ tới giải quyết!

Nếu không có Tần Trần, hoàng thất Bắc Minh muốn mở ra một con đường quật khởi, căn bản cũng không dám thực hiện.

Bên kia, Tần Hâm Hâm nhìn con đường lớn sầm uất, lại vô cùng hưng phấn.

- Trần ca, Trần ca, người vừa rồi là ai vậy?

Vết sưng trên mặt Tần Hâm Hâm biến mất, lại nhìn thấy Tần Trần, Tần Sơn, tính cách hắn vốn hoạt bát, cũng không nhịn được bắt đầu mở miệng.

- Minh Vũ, hắn à, thái tử đương triều!

- A, Thái tử á... cái gì?

Tần Hâm Hâm không nhịn được kéo Tần Trần, kích động nói:

- Thái tử? Thái tử trong hoàng thất Bắc Minh à?

Tần Hâm Hâm bối rối.

Vừa rồi, đường đường là Thái tử lại đích thân xin lỗi mình!

Trời ơi!

Tần Hâm Hâm vừa nghĩ lại đột nhiên nở nụ cười ngốc nghếch.

- Trần ca, ngươi là thần tượng của ta đấy!

Tần Hâm Hâm đột nhiên nhảy lên ôm lấy Tần Trần, miệng đầy mỡ sán lại gần.

- Lăn!

Tần Trần vỗ vào cái miệng kia, cười mắng.

- Lão tử thích nữ, không thích tên mập nhà ngươi.

- Ha ha... Không sao, không sao, ta không ngại!

Nhìn Tần Hâm Hâm đi ở bên cạnh Tần Trần vui đùa ầm ĩ không kiêng nể gì cả, hai người Phương Thế Thành và Viên Cương đi theo phía sau, trong lòng cực kỳ hâm mộ.

Tần Hâm Hâm thật tốt số!

Có một người huynh trưởng như Tần Trần, tương lai ở trong Thiên Thần Học Viện còn ai dám bắt nạt chứ!

Mấy người đi tới bên ngoài Thánh Tước Tửu Lâu.

- Thánh Tước Tửu Lâu!

Nhìn thấy cái tên đó, Tần Hâm Hâm lập tức sửng sốt, kéo Tần Trần khẽ nói:

- Ca, ở đây... chúng ta ăn không nổi đâu. Thánh Tước Tửu Lâu không phải là tửu lâu xa hoa nhất ở Bắc Minh Đế Quốc sao?

- Không có việc gì!

Tần Trần vỗ nhẹ vào người Tần Hâm Hâm, cười nói:

- Chúng ta ăn không cần trả tiền. Hơn nữa, nếu nhị thúc biết ngươi vừa đến Đế đô bị người ta đánh một trận, vậy còn không oán trách ta sao? Đây xem như là quà nhận lỗi của ca dành cho ngươi!

Nghe được lời này, Tần Hâm Hâm gãi đầu.

Bị đánh?

Chịu mười cái tát nhưng một người con cháu của Diệp gia bị chém hai tay, một vị hoàng tử dập đầu nhận sai, trận đánh này cũng… đáng!

- Tần công tử!

Mấy người vừa xuất hiện ở bên trong tửu lâu, chưởng quỹ kia đã bước tới chào, trên mặt tươi cười nói:

- Tần công tử đã lâu không tới rồi. Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị cơm nước cho Tần công tử ngay.

Tần Trần gật đầu, chưởng quỹ lập tức dẫn theo mấy người đi lên tầng hai...

Hai tiểu nhị đứng trong đại sảnh, lập tức kinh ngạc kêu lên.

- Hôm nay, đầu óc chưởng quỹ bị hỏng rồi à?

Một tiểu nhị buồn bực nói:

- Mấy người này là ai, sao có thể khiến chưởng quỹ đích thân tới tiếp đón như vậy?

- Đúng vậy, bình thường trừ khi là hoàng tử, công chúa hoặc tộc trưởng của những gia tộc kia tới, chưởng quỹ mới tự mình ra tiếp đón.

Hai người đều buồn bực không hiểu.

Bốp bốp...

Hai người bị đánh hai phát vào đầu, chưởng quỹ đột nhiên xuất hiện, mắng:

- Các ngươi còn đứng đó làm gì. Hôm nay các ngươi phải hầu hạ thật tốt mấy vị này cho ta!

- Dạ?

- Dạ cái gì mà dạ!

Chưởng quỹ mắng:

- Người dẫn đầu kia là Tần Trần, là Tần đại sư thiếu chủ của chúng ta. Các ngươi hầu hạ không tốt thì đừng mong giữ được mạng!

Nghe được lời này, hai tiểu nhị lập tức sửng sốt.

Người kia là... Tần Trần à?

Hai người lập tức nghiêm mặt.

Vào giờ phút này, mấy người Tần Trần đã ngồi xuống.

Nhìn trong phòng lớn như vậy với rường cột chạm trổ, huy hoàng lộng lẫy, vô cùng khí thế, Tần Hâm Hâm không khỏi hít thở dồn dập.

Không bao lâu, từng đầu bếp mang theo nguyên liệu nấu ăn bước vào phòng.

Bọn họ bắt đầu nấu nướng ở bên bàn ăn của mọi người, động tác lưu loát, cho người ta một cảm giác như đang hưởng thụ bữa tiệc thị giác thịnh soạn.

- Không hổ danh là Thánh Tước Tửu Lâu!

Tần Hâm Hâm không khỏi xúc động nói:

- Vừa rồi hình như ta nhìn thấy linh thú tứ giai?

Tần Trần mỉm cười nói:

- Thức ăn ở đây thật sự là ngon nhất ở Bắc Minh Đế Quốc. Nhưng tương lai có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn món còn ngon hơn, đừng nói là linh thú tứ giai, thịt rồng cũng có thể ăn được!

Nghe được lời này, Tần Hâm Hâm gật đầu.

Đừng nói là ăn thịt rồng, bây giờ Tần Trần nói đưa hắn lên trời hắn cũng tin!

Không bao lâu, cửa phòng được mở ra. Mấy người Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phỉ cùng với Lục Huyền đều đến.

Tần Trần lần lượt giới thiệu.

Tần Hâm Hâm nhìn thấy Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi, đôi mắt như sắp rơi ra ngoài.

- Ta ngất, Diệp Tử Khanh!

Tần Hâm Hâm dụi mắt.

Diệp Tử Khanh là thiên tài Hoàng thể, mỹ nữ tuyệt sắc nổi tiếng từ lâu ở Bắc Minh Đế Quốc!

Diệp Tử Khanh nhìn Tần Trần, cung kính nói:

- Công tử tha tội, Diệp Thịnh không biết trời cao đất rộng, phụ thân ta đã trừng phạt hắn rồi!

- Không sao, lần sau ngươi nói cho phụ thân ngươi biết, phải nhớ kỹ Hâm Hâm là đệ đệ ta, không thể bị người khác bắt nạt!

- Vâng!

Nhìn hai người nói chuyện, Tần Hâm Hâm có chút choáng váng.

Sao mình nhìn thế nào, cũng giống như chủ tớ vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)